Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 425 - Ta có thể lấy giải thưởng không?



Chương 425: Ta có thể lấy giải thưởng không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuy Nguyên Các làm việc bá đạo, lần này bọn họ rất muốn giành lấy vị trí Phương gia gia chủ, cố ý phái một vị Nguyên Anh tới áp trận.Ai ngờ lại bị Lữ Thiếu Khanh làm hỏng chuyện, Quy Nguyên Các nhất định hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương.Nếu Lữ Thiếu Khanh xuất thân từ môn phái nhỏ, Quy Nguyên Các sẽ không nói hai lời diệt Lữ Thiếu Khanh và môn phái sau lưng Lữ Thiếu Khanh.Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh là đệ tử thân truyền của Lăng Tiêu Phái, ở ngoài mặt Quy Nguyên Các không dám làm gì Lữ Thiếu Khanh.Nhưng ở trong tối chắc chắn sẽ hạ tử thủ.Hạ Ngữ là Đại đệ tử của Song Nguyệt Cốc, hiểu biết Quy Nguyên Các hơn người thường rất nhiều.Quy Nguyên Các sớm không đi, trễ không đi, lại cứ đi ngay sau khi Lữ Thiếu Khanh vừa đi.Phương Hiểu chần chờ, nói: "Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi."Hạ Ngữ lắc đầu, giọng đầy vẻ khẳng định, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện ra mấy phần nghiêm túc: "Không phải trùng hợp, lấy tính cách của Lữ sư đệ, một khi hai bên gặp nhau, nhất định sẽ động thủ.""Nơi này cách Quy Nguyên Các rất gần, cực kỳ bất lợi với Lữ sư đệ, ta phải đi giúp hắn."Hạ Ngữ nói xong tức khắc lắc mình rời khỏi nơi này, để lại một mình Phương Hiểu.Phương Hiểu nhìn theo hướng nàng biến mất, thở dài một hơi.Chút thực lực ấy của nàng ta, mặc dù có muốn giúp cũng giúp không được."Nếu còn không cố gắng, chỉ sợ sẽ cách đám thiên tài này càng ngày càng xa."Lữ Thiếu Khanh nằm trong phi chu, đây là phi chu Phương Hiểu đưa cho hắn.Phi chu xẹt qua bầu trời, nhưng tốc độ không nhanh.Tiêu Y ngồi xếp bằng trên mũi thuyền, thấy tốc độ của phi chu chỉ có một nửa lúc thường, nhịn không được chạy về khoang thuyền hỏi: "Nhị sư huynh, chúng ta có cần tăng tốc hay không?""Không cần, cứ như vậy đi, nếu nhanh hơn nữa thì người của Quy Nguyên Các không đuổi kịp đâu."Lời của Lữ Thiếu Khanh làm Tiêu Y hoảng sợ."Quy Nguyên Các? Bọn họ muốn làm gì?"Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, mắng: "Tới làm gì? Đương nhiên là tới giết chết con bé đáng ghét như muội rồi."Tiêu Y hiểu ra, "Nhị sư huynh, huynh sắp xếp chuyện này từ lúc ở Lai Thành à?"Trong lòng nàng vô cùng bội phục, không hổ là Nhị sư huynh."Sắp xếp cái gì, chỉ là Quy Nguyên Các chịu thiệt trong tay ta, tức giận không chịu được thì muốn tới giết người diệt khẩu mà thôi."Bất kể người của Quy Nguyên Các tới nơi này có phải muốn giết hắn hay không, Lữ Thiếu Khanh không muốn tha cho người của Quy Nguyên Các.Tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.Từ giờ phút Thôi Luân muốn ra tay với Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh đã quyết định sẽ giết chết lão ta rồi.Tiêu Y nhịn không được lo lắng: "Nhị sư huynh, lỡ đối phương phái hai tên Nguyên Anh đến đây thì phải làm sao bây giờ?""Hai tên Nguyên Anh, thì ta sẽ cắt đầu của muội mang đi đầu hàng."Sau khi phi chu rời khỏi Lai Thành vài ngày, Lữ Thiếu Khanh đi ra khỏi khoang thuyền, đứng trên đầu thuyền, nhìn ra ngoài.Bên ngoài đã là rừng rậm ít dấu chân người, tòa thành trì gần đây nhất cũng cách nơi này hơn hai mươi ngàn dặm.Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi trên thảm thực vật xanh, tản ra ánh sáng màu bạc.Cũng đến lúc rồi.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ.Dọc theo đường đi, tốc độ của hắn không nhanh, cũng cố ý để lại dấu vết.Nếu Thôi Luân đi theo, trừ phi lão ta mù, nếu không sẽ không bỏ qua những dấu vết này.Lữ Thiếu Khanh lấy trường kiếm Mặc Quân ra, sau khi trường kiếm Mặc Quân ra ngoài, ngâm khẽ một tiếng, vui vẻ bay vòng quanh Lữ Thiếu Khanh.Nhưng cùng lúc đó cũng tản ra hơi thở u oán.Lữ Thiếu Khanh gõ vào nó: "Cho ngươi ở trong nhẫn trữ vật ngủ mà ngươi còn không vui à?"Tiêu Y thò đầu ra từ trong khoang thuyền: "Nhị sư huynh, bọn họ đến đây chưa?"Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không biết, muội chạy xa một chút, ta ở lại đây chờ bọn họ."Sau khi hắn nói xong, đạp lên trường kiếm Mặc Quân bay thẳng lên trời.Thôi Luân dẫn đồ đệ Tra Lương Tuấn và vài đệ tử Quy Nguyên Các ngồi trên một chiếc phi chu vội vàng lên đường.Sau vài ngày truy đuổi, Tra Lương Tuấn khá là lo lắng: "Sư phụ, có khi nào hắn đã chạy xa rồi không?"Trong tất cả mọi người, sát tâm của Tra Lương Tuấn với Lữ Thiếu Khanh là mạnh nhất, thậm chí còn vượt qua cả sư phụ Thôi Luân của gã ta.Thôi Luân rất bình tĩnh: "Yên tâm, hắn trốn không thoát đâu.""Ta đã nắm giữ hành tung của hắn rồi. Mấy ngày nay, trên đường có không ít thành trì, qua hôm nay, chúng sẽ tiến vào rừng rậm vắng người, đến lúc đó chúng ta sẽ tăng tốc để đuổi kịp hắn."Trong lòng Tra Lương Tuấn hơi yên tâm: "Như vậy rất tốt, không biết môn phái sẽ phái vị trưởng lão nào tiến đến?""Chúng ta có cần đợi thêm không?"Thôi Luân mở to mắt, hừ một tiếng: "Chờ làm gì? Chẳng lẽ con không tin thực lực của sư phụ con hay sao?"Tra Lương Tuấn vội vã cúi đầu: "Đồ nhi không dám.""Dẹp sự lo lắng không cần thiết của con vào đi." Giọng nói của Thôi Luân mang theo mấy phần bất mãn: "Ta nói có thể giết hắn là có thể giết hắn."Tra Lương Tuấn bị giáo huấn không dám ngẩng đầu, gã ta viện cớ: "Ta chỉ là lo không biết hắn có bày ra cạm bẫy nào không.""Cạm bẫy?" Sau khi Thôi Luân nghe xong, càng cảm thấy buồn cười: "Nếu hắn biết ta ở ngay phía sau, chỉ biết chạy trốn thục mạng, làm sao dám đối mặt ta?"Nhưng mà Thôi Luân vừa mới nói xong, sắc mặt của lão ta đột nhiên biến đổi, bàn tay to vung lên, một cơn lốc cuốn lấy Tra Lương Tuấn biến mất tại chỗ.Một luồng kiếm khí cuồng bạo giáng xuống từ trên trời, chiếc thuyền lớn này của Quy Nguyên Các tức khắc chia năm xẻ bảy, ngay sau đó vỡ thành vô số mảnh nhỏ.Mấy đệ tử Quy Nguyên Các chưa kịp chạy trốn cũng chưa kịp kêu một tiếng đã hóa thành vô số mảnh nhỏ theo phi chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận