Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 913. Đánh bại ngươi cũng chẳng tính là cao thủ gì nhỉ?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái độ của Thời Liêu kiên định đứng về phía Lữ Thiếu Khanh: “Ta cảm thấy Trương Chính đại nhân nói không sai.”Lữ Thiếu Khanh xem thường, nói với Thời Liêu: “Ngươi bây giờ đã là người Nguyên Anh kỳ, không cùng cấp bậc với Kế Đan kỳ, đừng tranh cãi với nàng ta, để tránh bị người ta chê cười.”“Ngươi, ngươi...”Lại đem chuyện cảnh giới của mình ra nói, Kiếm Lan bị tức đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.Loan Tinh Duyệt nhìn thấy Mộc Vĩnh xuất hiện trong họa diện, chú ý tới phương hướng của Mộc Vĩnh, nàng ta bỗng nhiên cười lên: “Ha ha, thú vị.”Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: “Xem ra, Mộc Vĩnh cũng đi về phía khu vực trung tâm, nói không chừng sẽ đụng phải sư huynh của ngươi.”Trong họa diện, Mộc Vĩnh cũng đang đi về phía khu vực trung tâm của cuộc tỷ thí, mặc dù nhìn nhẹ nhàng nhưng trên thực tế, tốc độ cực nhanh, giây lát đi ngàn dặm, còn nhanh hơn Kiếm Nhất rất nhiều.Trận pháp ma tộc bày bố nhiều lúc còn không bắt giữ được bóng dáng của hắn ta, nhiều khi chỉ có thể bắt được bóng dáng lóe lên rồi biến mất.Mộc Vĩnh đúng như Loan Tinh Duyệt nói, sau khi Mộc Vĩnh đi vào khu vực chính giữa thì mắt sáng lên, dời về phía một phương hướng khác.Mà lúc này hình ảnh hoán đổi, phương hướng ánh mắt Mộc Vĩnh đang nhìn là Kế Ngôn toàn thân mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng trên một thân cây.Dường như đã nhận ra gì đó, Kế Ngôn mở to mắt, nhìn về phía Mộc Vĩnh...Kế Ngôn và Mộc Vĩnh sắp đụng phải nhau.Kiếm Lan tinh thần chấn động, cũng không tức giận, ngược lại cười trên nỗi đau của người khác.“Ha ha, quá tốt rồi.” Kiếm Lan đắc ý nói với Lữ Thiếu Khanh: “Sư huynh của ngươi bị Mộc Vĩnh để mắt tới, chết chắc.”Thực lực thật sự của Mộc Vĩnh không ai biết.Nhưng người có thể đấu được một chiêu với Kiếm Nhất, hơn nữa còn có thể nhẹ nhõm rút đi thực lực không cần nghĩ cũng có thể đoán ra.Kiếm Nhất là hàng “hot” lần này, Mộc Vĩnh cũng thế.Hiện tại Mộc Vĩnh gặp Kế Ngôn, dựa theo thói quen của Mộc Vĩnh, chắc chắn là phải đánh một trận.Bị Mộc Vĩnh để mắt tới, thực lực không đủ, bị đánh chết tại chỗ không phải chuyện chưa từng xảy ra.Thôi Thanh và Loan Tinh Duyệt dùng ánh mắt đầy trêu tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của Lữ Thiếu Khanh.Đáng tiếc, các nàng ta không nhìn thấy vẻ mặt các nàng ta mong muốn trên mặt Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh vẫn gương mặt nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi dường như nhìn thấy chuyện sắp xảy ra trong họa diện.Đàm Linh cũng không kìm được lo lắng, Mộc Vĩnh, đây là một tồn tại hết sức đặc biệt.Đàm Linh cũng đã từng đụng phải, nàng ta dốc hết toàn lực cũng đánh không lại Mộc Vĩnh.Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh, không kìm được thấp giọng nhắc nhở một câu: “Cẩn thận, Mộc Vĩnh rất mạnh, ta cũng không phải đối thủ.”Sau khi nói xong, nàng ta phát hiện Lữ Thiếu Khanh nghiêng đầu lại, kinh ngạc nhìn qua nàng ta.Lữ Thiếu Khanh sau khi đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới một lượt mới nói: “Ta đang nghĩ, đánh bại ngươi cũng không phải việc khó gì đúng không? Đánh bại ngươi là cao thủ à? Hơn nữa, ngươi nhắc nhở ta cũng vô ích thôi, cũng có phải ta lên đài thi đấu đâu.”Đàm Linh tức chết, cái miệng tên này thật đáng ghét, thật muốn xé nát nó ra.Khốn kiếp, Đàm Linh âm thầm mài răng.Sau đó trong lòng không ngừng khuyên bảo mình bình tĩnh, tỉnh táo.Huyên đang ở đây, nàng ta phải khắc chế một chút, để tránh để cho mình mất mặt.“Bình tĩnh chút đi, có chuyện gì to tát đâu chứ?” Sau khi Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ nàng ta một câu về sau liền như ông cụ non đi chỉ điểm Thời Liêu: “Tiểu tử, nhớ kỹ, gặp chuyện không được hoảng hốt. Đừng để gặp phải một chuyện chút xíu đã bị dọa gần chết.”Huyên vẫn luôn tại chú ý Lữ Thiếu Khanh, phát hiện Lữ Thiếu Khanh từ lúc đến đây bây giờ, vẻ mặt gần như không có gì thay đổi.Cả người đều toát ra dáng vẻ lười biếng, dường như không hề hứng thú với bất kỳ chuyện gì.Hiện tại Mộc Vĩnh được công nhận là cao thủ sắp tìm tới Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh ngay cả mí mắt đều không nhếch lên một cái, không hề có chút lo lắng.Là hắn tin tưởng tuyệt đối vào sư huynh hay là kẻ ngốc phản ứng chậm chạp, không biết sự lợi hại của Mộc Vĩnh, nên không lo lắng?Huyên mỉm cười, hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi không hề lo lắng cho sư huynh của ngươi chút nào sao?”Lữ Thiếu Khanh ra vẻ ngạo nghễ, phách lối nói: “Sư huynh ta vô địch cùng thế hệ, chỉ là Mộc Vĩnh, có thể làm gì được huynh ấy chứ?”Nổ!Nhóm Thôi Thanh lặng lẽ khinh bỉ.Cái gì mà vô địch cùng thế hệ, ngươi cho rằng sư huynh của ngươi là Thánh tử sao?Kiếm Lan thậm chí quát: “Bớt ở đây khoác lác đi, vô địch cùng thế hệ thực sự là ba vị Thánh tử.”Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: “Đệ đệ ngươ thì sao?”Kiếm Lan nghẹn lời, cuối cùng cứng cổ, khẽ nói: “Đệ đệ ta dĩ nhiên cũng thế, sư huynh của ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của đệ đệ ta.”Thôi Thanh nhìn Mộc Vĩnh đã tới tìm Kế Ngôn, chỉ vào trong họa diện nói: “Hắn có thể gặp được Kiếm Nhất hay không là cả một vấn đề đấy. Không chừng một khắc sau sẽ bị Mộc Vĩnh giết mất rồi.”Thực lực không đủ, ngăn cản không nổi công kích của Mộc Vĩnh, kết cục không cần nói cũng biết.Kiếm Lan nhìn họa diện, nhếch miệng cười to, thật vui vẻ: “Đáng tiếc, gặp phải Mộc Vĩnh, chết chắc rồi.”Bên Lữ Thiếu Khanh, Đàm Linh và Thời Liêu cũng căng thẳng.Sự cường đại của Mộc Vĩnh, Kế Ngôn có thể đối phó không?Trên họa diện, Mộc Vĩnh đi tới trước mặt Kế Ngôn, Mộc Vĩnh hơi nghiêng đầu, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn Kế Ngôn.Kế Ngôn chậm rãi đứng dậy đối mặt với Mộc Vĩnh, ở xa xa nhìn nhau.Mộc Vĩnh lấy trường kiếm của mình ra, cười hỏi: “Ngươi chính là Kế Ngôn?”“Nghe danh đã lâu!”Kế Ngôn nhận ra sự cường đại của Mộc Vĩnh, Vô Khâu kiếm ở sau lưng bay ra khỏi vỏ kiếm, rơi vào trong tay hắn. Hết chương 913.

Bạn cần đăng nhập để bình luận