Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1403: Hút khô người rồi?

Chương 1403: Hút khô người rồi?Chương 1403: Hút khô người rồi?
Cứ kẹp chặt mãi cũng không phải cách.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh buông ra thì lập tức thoái lui hoàn toàn ra sau ba trượng, thận trọng đề phòng.
Nhưng bây giờ hắn cũng không lo lắng lắm, hắn đã thôn phệ một phần sức mạnh trên người bóng đen, vết thương ban nãy đã khỏi hẳn, hơn nữa dường như thực lực cũng tăng thêm, có thể thực sự đánh nhau một trận rồi.
Lữ Thiếu Khanh tính toán một chút, ngoài miệng nói thầm: "Hẳn là có thể chạy nhanh một chút rồi nhỉ"
Lữ Thiếu Khanh nhìn cơ thể khô quắt của bóng đen như quả bóng bị xì hơi, không hề có động tĩnh gì, hắn lại không kìm được thấp giọng lầm bầm: "Kỳ quái, nhìn dáng vẻ khỏe mạnh thế sao, sao hút hai cái đã thành ra thế này rồi?"
"Ta chỉ đơn thuần hút hai cái thôi, cũng có coi nó như đỉnh lô đâu, sao mà nhanh vậy?”
Lữ Thiếu Khanh rất nghi hoặc, hắn không tu luyện loại công pháp lấy âm bổ dương, Hấp Tinh đại pháp kia, chỉ thôn phệ đơn thuần, sao có thể ép khô một hán tử cường tráng vậy?
Có gì đó quái lại
Lữ Thiếu Khanh càng thêm cảnh giác.
Nói không chừng có ẩn giấu nguy hiểm gì đó.
Tuy nhiên bóng đen trước mặt không hề nhúc nhích, tự như đã chết, Lữ Thiếu Khanh chờ đợi một hồi, từ từ tới gần. Vừa tới gần hai bước, bóng đen đột nhiên động đậy.
Cơ thể nó run lên một chút làm Lữ Thiếu Khanh giật nảy mình, vội vàng lui hoàn toàn ra sau.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh chạy đi mấy bước thì phát hiện cơ thể bóng đen mềm nhũn ngã xuống.
Chết thật à?
Lúc Lữ Thiếu Khanh đang nghi hoặc, bỗng nhiên từ trong cơ thể bóng đen bộc phát ra một đạo quang mang, bên trong có gì đó vọt ra.
"Tàn hồn ngươi vì sao vẫn còn vậy? Đáng lẽ ngươi nên chết đi từ sớm, còn định ngóc đầu trở dậy nữa sao?"
"Nằm mơ đi! Hôm nay ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn suy nghĩ này của ngươi, để ngươi vĩnh viễn biến mất." Cùng với âm thanh lạnh lếo tàn khốc vang lên, một bóng người nhỏ hơn từ bên trong lao ra.
Một cái đầu nhỏ, một bóng đen nhỏ giống như nguyên anh lao ra, một cỗ ánh sáng màu trắng quấn quanh trên người nó.
Gương mặt của tiểu hắc nhân mơ hồ, không thấy rõ lắm nhưng Lữ Thiếu Khanh có thể cảm nhận được sự giận dữ hung tợn, nghiến răng nghiến lợi từ trên người nó, giống như mang theo hận ý trùng thiên vậy.
Trên người nó tản ra khí tức âm lãnh như thâm uyên địa ngục, khiến Lữ Thiếu Khanh có một loại cảm giác không rét mà run.
Ánh sáng màu trắng quấn quanh trên người nó thì hoàn toàn ngược lại với khí tức của tiểu hắc nhân, tràn ngập ấm áp, chan hòa, có một loại cảm giác như mùa xuân giáng lâm vậy.
Hai loại khí tức hoàn toàn khác nhau đang không ngừng dây dưa, như thủy hỏa giao hòa, triệt tiêu lân nhau.
Nhưng cuối cùng vẫn là tiểu hắc nhân mạnh hơn một bậc, trong quá trình xung đột triệt tiêu lẫn nhau, ánh sáng màu trắng dần dần bại lụi.
Hơn nữa nhìn tới đây Lữ Thiếu Khanh cũng đoán ra được nguyên nhân.
Ánh sáng màu trắng chính là cỗ sức mạnh trong cơ thể kia vọt vào trong cơ thể bóng đen, đánh nhau với bóng đen.
So sánh ra, ánh sáng màu trắng mới là kẻ địch chủ yếu của bóng đen cho nên sau khi hắn ở bên ngoài hút một hồi, bóng đen dứt khoát từ bỏ hắn, tập trung sức mạnh để đối phó với ánh sáng màu trắng. Sức mạnh hai bên đang không ngừng yếu bớt, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng vẫn là tiểu hắc nhân thắng.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên, lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Không biết bao lâu trôi qua, khi ánh sáng màu trắng đã bị áp chế còn chấm cuối cùng, tiếng cười càn rỡ của bóng đen vang lên.
"Ha ha, tàn hồn như ngươi mà cũng dám đấu với ta?"
"Biến mất đi."
Bóng đen hét lớn một tiếng, điều động sức mạnh cuối cùng, muốn đánh cho ánh sáng màu trắng tiêu tan.
Cũng vào lúc này Lữ Thiếu Khanh đã ra tay.
Tiểu hắc nhân mắt thấy sắp hoàn toàn áp chế tiêu diệt được ánh sáng màu trắng, thăng lợi trong tầm mắt, vui mừng quá đỗi.
Trong tiếng cười lộ ra tiếng cười nguyên bản của nó.
Tiếng cười giống với tiếng cười của Tế thần.
Đúng như Lữ Thiếu Khanh suy đoán, đây không phải bản thể của Tế thần, cũng chỉ là phân thân của bản thể Tế thần.
Cũng vào lúc này, trên đầu tiểu hắc nhân bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay.
Tiểu hắc nhân kinh hãi, khí tức trên thân quay cuồng một hồi, nó cả kinh đến mức suýt nhảy dựng lên.
Nó quên mất Lữ Thiếu Khanh vẫn còn bên cạnh.
Nói đúng ra, nó căn bản không để tâm đến Lữ Thiếu Khanh.
"Hung ác như vậy làm gì?” Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh yếu ớt vang lên, vô cùng tiếc hận: "Mọi người ngồi xuống bình tính nói chuyện sao?”
Ngoài miệng nói lời rất ôn hòa, nhưng mà trên tay lại tuyệt đối không lề mề.
Hai tay ôm lấy đầu tiểu hắc nhân vặn mạnh, giống như muốn vặn gãy cổ vậy.
Sức chú ý của tiểu hắc nhân bên này đang tập trung hết vào ánh sáng màu trắng trên người, vào thời khắc sắp thăng lợi nên buông lỏng cảnh giác.
Nếu vào thời điểm bình thường, chắc chắn Lữ Thiếu Khanh không thể đánh lén được nó.
Hơn nữa lúc bình thường, dù là đánh lén, Lữ Thiếu Khanh cũng không làm gì được nó.
Còn bây giờ, nó với ánh sáng màu trắng đã đánh nhau đến mức đại thương nguyên khí, còn bị Lữ Thiếu Khanh hấp thu không ít năng lượng, thực lực hạ thấp rất nhiều.
Chính vào thời điểm tiểu hắc nhân suy yếu nhất, Lữ Thiếu Khanh ra tay cũng là thời cơ thích hợp nhất.
Hắn dùng sức vặn, dường như một tiếng răng rắc vang lên.
Đầu tiểu hắc nhân trong nháy mắt bị hắn vặn xuống, năng lượng mãnh liệt một lần nữa dâng trào, tựa như người bị chặt đứt đầu, máu tươi phun mạnh.
Đồng thời, ánh sáng màu trắng một lần nữa lóe lên, tạo ra tổn thương cuối cùng nhất cho tiểu hắc nhân, sau đó tiêu tán.
"Đáng, đáng chết!" "Sâu kiến, ngươi đáng chết!" Âm thanh tức giận vang lên, toàn bộ không gian đều chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận