Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 898. Kiếm Nhất nhỏ nhoi, cũng xứng để ta xuất thủ sao?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh tuyệt đối không sợ, ngược lại cười tủm tỉm hỏi: “Gấp cái gì, ta muốn hỏi một câu, đệ đệ ngươi tham gia tỷ thí lần này chứ?”Kiếm Lan ngạo nghễ nói: “Đương nhiên, lần này đệ ấy tuyệt đối sẽ leo lên Thánh Sơn với khí thế nghiền ép.”Thời gian tu luyện ba năm, Kế Ngôn sẽ không bỏ lỡ.Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Vậy thì tốt, đến lúc đó tỷ thí gặp. Được rồi, giờ các ngươi có thể về rồi đấy.”Bên này Thôi Thanh vẫn nổi giận đùng đùng: “Trở về cái rắm, trả linh thạch cho ta.”Đã đến đây mà không thể giết chết Lữ Thiếu Khanh, cũng không có cách nào lấy lại linh thạch, cứ như vậy trở về, sẽ tẩu hỏa nhập ma.Số lượng linh thạch này với nàng ta mà nói không tính là gì, nhưng nó đại diện cho mặt mũi của nàng ta, không lấy lại được, đời này nàng ta đến chết cũng không nhắm mắt.“Hẹp hòi, chuyện có bao lớn chứ.” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kiếm Lan nói: “Không phải nàng ta nói đệ đệ của nàng ta mạnh lắm sao? Đến lúc tỷ thí nếu gặp, đánh thắng người của ta, ta trả linh thạch của ngươi cho ngươi.”Thôi Thanh không muốn, nhưng Kiếm Lan lại ngăn cản nàng ta.Kiếm Lan khẽ nói với nàng ta: “Thôi Thanh muội muội, chúng ta đi, cứ tiếp tục ở đây như vậy cũng không làm gì được hắn, ngược lại còn dễ để người ta mượn cớ nói chúng ta bất kính với Nhuế trưởng lão.”“Thế nhưng...” Thôi Thanh rất không cam tâm, nếu không đòi được linh thạch, mặt mũi này cũng sẽ không đòi lại được.Kiếm Lan đầy lòng tin, vô cùng tự tin nói với Thôi Thanh: “Chẳng lẽ ngay cả đệ đệ ta muội cũng không tin sao? Có hắn xuất thủ, muội còn lo lắng cái gì?”Sắc mặt Thôi Thanh hòa hoãn lại, nói cũng có lý.Thân là đệ tử Thánh địa, dĩ nhiên nàng ta biết sự lợi hại của Kiếm Nhất.Nàng ta thoáng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong mắt còn có tia lo nghĩ: “Chỉ e tên vô sỉ này không dám ứng chiến.”Kiếm Lan mỉm cười: “Cái này đơn giản.”Nàng ta nói với Đàm Linh: “Đến lúc đó hắn ta không dám ra trận thì ngươi đợi mà mất mặt đi.”Lữ Thiếu Khanh la hét nói: “Ai nói ta ra trận? Không nghe ta nói ta bảo người của ta ra à? Chỉ bằng một Kiếm Nhất nhỏ nhoi mà cũng xứng để ta xuất thủ sao?”Cuồng vọng!Phách lối!Kiếm Lan cắn răng, giọng căm hận nói: “Được, chờ đi, đến lúc đó ngươi sẽ phải hối hận.”“Yên tâm, đến lúc đó người của ai không ra trận người đó là chó con.”Thôi Thanh thấy tình cảnh như vậy cũng chỉ có thể theo Kiếm Lan không cam lòng rời đi.Lữ Thiếu Khanh vỗ tay, nói với Đàm Linh: “Ngươi nhìn xem, đây không phải là xong rồi sao? Cả ngày chém chém giết giết, chẳng có ý nghĩa gì cả.”Đàm Linh cạn lời nhìn Lữ Thiếu Khanh, cái này ngươi không gọi là chém chém giết giết à?Ngươi hẹn đánh nhau với người ta, mà còn là đánh nhau với Kiếm Nhất.Đến lúc đó đánh nhau sẽ chỉ càng thêm kịch liệt thôi.Đến lúc đó mà thua, mặt mũi hôm nay giành lại được phải trả lại gấp trăm lần.Nàng ta lo lắng hỏi: “Ngươi có nắm chắc sẽ thắng được Kiếm Nhất không?”Kiếm Nhất đã là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng bảy, thực lực thâm bất khả trắc, kiếm ý còn vô địch trong cùng thế hệ.Ngay cả tiền bối của Kiếm gia cũng có không ít người không phải đối thủ của hắn ta.Trong thế hệ trẻ của Thánh địa cũng chỉ có ba vị Thánh tử có thể đấu một trận với Kiếm Nhất, những người khác còn chưa đủ tư cách.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Kiếm Nhất mạnh lắm sao? Đã nói rồi, đối phó với mấy loại tiểu quái này không cần ta xuất thủ.”“Ngươi bảo ai?” Trong lòng Đàm Linh giật nảy, chỉ vào mình theo bản năng: “Ngươi, không phải ngươi bảo ta ra trận đấy chứ?”Nếu ta có thể đánh thắng được Kiếm Nhất thì Thôi Thanh và Kiếm Lan đâu dám phách lối với ta như vậy?Tuy nhiên nàng ta vừa nói xong lời này liền thấy Lữ Thiếu Khanh nhìn nàng ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.Lữ Thiếu Khanh bĩu môi nói: “Da mặt ngươi đúng là dày, gần bằng Thời Liêu kia rồi đấy. đương nhiên là để sư huynh ta ra trận rồi.”Sắc mặt Đàm Linh đỏ như táo, hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.Quá mất mặt.Trong lúc nhất thời, nàng ta quên mất sự tồn tại của Kế Ngôn.Nàng ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi, Kế đại nhân có nắm chắc không? Kiếm Nhất là tồn tại vô địch trong cùng thế hệ đấy.”Lữ Thiếu Khanh khẽ cười một tiếng, xoay người trở về: “Chỉ là Kiếm Nhất thôi mà, trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương.”Thật sự vô địch trong cùng thế hệ chỉ có một người, đó chính là sư huynh hắn.Trong lòng Đàm Linh thầm giật mình, Lữ Thiếu Khanh đầy lòng tin vào Kế Ngôn như vậy sao?Đàm Linh đi theo Lữ Thiếu Khanh quay về muốn gặp Kế Ngôn xem thử suy nghĩ của hắn ta như thế nào.Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh không định nói chuyện này cho Kế Ngôn.Nàng ta không kìm được hỏi: “Ngươi, ngươi không cần nói với sư huynh ngươi một tiếng sao?”Lữ Thiếu Khanh tò mò: “Nói cái gì? Dù sao đến lúc đó tỷ thí là biết ấy mà. Còn cần phải nói sao? Cũng đâu phải chuyện lớn gì.”Cái này mà cũng chưa tính là chuyện lớn?Đối thủ là một trong những người mạnh nhất trong số đệ tử Thánh địa.“Ngươi đây không phải tự tin, mà là tự đại.”Đàm Linh hừ một tiếng: “Tốt nhất ngươi nghiêm túc đi, nếu không đến lúc đó thua cả ta và ngươi đều không yên ổn đâu.”Thua, Đàm Linh nàng ta cũng sẽ mất mặt theo.“Yên tâm yên tâm.” Lữ Thiếu Khanh vẫn không để ý: “Ta tự có chừng mực.”Không phải chỉ là một Kiếm Nhất nhỏ nhoi sao? Có cái gì đáng để lo lắng chứ.Tiếp đến, hắn liền đuổi người: “Được rồi, ngươi nhanh đi trồng cây của ngươi đi, ta bận rồi, đừng quấy rầy ta.”Thật là tên đáng ghét, Đàm Linh thở phì phò rời đi.Nghĩ lại, nàng ta cảm thấy vẫn nên nói chuyện này cho Kế Ngôn, để Kế Ngôn chuẩn bị.Có điều sau khi Kế Ngôn nghe xong, không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nói một chữ: “Được.”Đối với câu trả lời này, Đàm Linh không hề nổi giận, nhưng, giờ, điều nàng ta có thể làm là hi vọng Kế Ngôn thật sự có thực lực đó... Hết chương 898.

Bạn cần đăng nhập để bình luận