Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1728

Chương 1728Chương 1728
"Thế nào, mệt mỏi à?"
Giọng Phương Hiểu truyền đến, Phương Hiểu từ bên ngoài đi tới, cười hỏi.
Đối mặt Phương Hiểu, Nhan Hồng Vũ không hề giấu diếm, mà gật gật đầu, thở dài một tiếng: "Đúng là rất mệt mỏi."
Ở chung với nhau mấy tháng, hai người đã trở thành hảo hữu không giấu gì nhâu.
Không có Phương Hiểu trợ giúp, Nhan Hồng Vũ thật sự không thể nào xử lý tốt công việc lớn nhỏ của liên minh.
Lữ Thiếu Khanh ném Phương Hiểu tới đây có thể nói là cứu được nàng ta một mạng, nếu không nàng ta đã bị ép kiệt từ lâu rồi. "Ngươi mệt mỏi như vậy, ta thấy, là vì những lời đồn gần đây à?" Phương Hiểu cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh khiến nàng ta như biết hết tất thảy.
Nhan Hồng Vũ một lần nữa gật đầu, một lần nữa sâu kín thở dài: "Lời đồn đại càng ngày càng nhiều, không những càng ngày càng bất lợi cho Lữ công tử mà cũng bất lợi cho chúng ta nữa."
Nhan Hồng Vũ chưa ổn vị trí, toàn bộ đều nhờ thực lực của Lữ Thiếu Khanh chấn nhiếp đám người.
Nhan Hồng Vũ cùng Lữ Thiếu Khanh có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Lời đồn đại càng ngày càng nhiều, người người cảm thấy bất mãn, Lữ Thiếu Khanh bị ảnh hưởng, Nhan Hồng Vũ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phương Hiểu lại không lo lắng như Nhan Hồng Vũ, nàng ta cười càng thêm vui vẻ: "Ngươi cứ hoàn toàn yên tâm đi."
"Lữ công tử đã bảo ngươi làm như vậy, tự có thâm ý của hắn, yên tâm đi, Lữ công tử là một người có trách nhiệm, sẽ không mặc kệ không quản đâu."
Có lẽ Nhan Hồng Vũ còn chưa đủ hiểu về Lữ Thiếu Khanh nhưng Phương Hiểu thì vô cùng tin vào Lữ Thiếu Khanh.
Nhan Hồng Vũ khẽ giật mình, không ngờ Phương Hiểu lại có lòng tin vào Lữ Thiếu Khanh như vậy.
Đang lúc Nhan Hồng Vũ muốn hỏi chút gì bỗng nhiên, trước mắt thân ảnh lóe lên, Hóa Thần Ôn Thương xuất hiện ở đây.
"Minh chủ, ma tộc tới."
Lời này vừa nói ra, không khí giống như đông cứng, một áp lực trầm trọng trong nháy mắt phun ra trong lòng Nhan Hồng Vũ. Ma tộc đến rồi!
Tin tức cấp tốc truyền khắp Hoàng thành, tất cả mọi tu sĩ lập tức cảm thấy áp lực cực lớn.
Nhan Hồng Vũ bên này cũng lập tức triệu tập đám người thương nghị.
Ma tộc xâm phạm, bọn hắn nhất định phải xuất binh ngăn cản, đây cũng là mục đích thực sự thành lập liên minh.
Tập hợp sức lực của mọi người đối kháng ma tộc.
Hết thảy đều đã chuẩn bị xong từ sớm, tiếp theo chỉ cần làm theo từng bước là được.
Bên này sau khi Nhan Hồng Vũ phân phó xong, nghiêm túc nói: "Các vị, ma tộc khí thế hung hung, nhưng chúng ta cũng không phải ăn chay, nhất định phải đánh bại bọn hẳn, tuyệt đối không thể để bọn hắn tùy ý làm bậy ở Đông Châu này."
"Trận chiến này, chúng ta tuyệt đối không thể thua!"
"bi thôi!"
Nhưng sau một phen động viên, Nhan Hồng Vũ lại phát hiện người phía dưới thờ ơ, đều rối rít nhìn qua nàng.
Nhan Hồng Vũ trong lòng nhảy thót một cái, âm thầm kiểm tra một lượt những lời vừa rồi mình đã nói.
Làm minh chủ, nói chuyện đều phải cẩn thận châm chước.
Sau khi xác định ban nãy mình không nói nhầm gì, Nhan Hồng Vũ mới to gan hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Có người mở miệng trước tiên, ngữ khí không mấy thân thiện: "Minh chủ, hắn đâu?"
"Đúng vậy, minh chủ, Lữ công tử mạnh như vậy, hắn xuất thủ không?"
"Có hắn xuất thủ, nhiều ma tộc nữa đến cũng không sợ."
"Minh chủ, phải bảo hắn tọa trấn mới được, hắn nếu đã tới đây rồi, đối phó ma tộc, người người đều có trách nhiệm, hắn cũng không thể không đếm xỉa đến."
Lông mày Nhan Hồng Vũ khẽ nhíu một cái, những người trước mặt khi nhắc đến Lữ Thiếu Khanh, ngữ khính cũng không tôn kính gì.
Xem ra lời đồn đại khiến những người này có ý kiến rất lớn với Lữ Thiếu Khanh.
Lúc Nhan Hồng Vũ vừa muốn nói chút gì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến âm thanh lớn nhỏ, tiếp đến là mấy người Ngao Thương và Mị Phi đi tới.
Sau khi Ngao Thương đi vào, khinh miệt liếc nhìn đám người một chút, sau đó trực diện Nhan Hồng Vũ: "Nhan minh chủ, ta muốn hỏi các ngươi định đối phó ma tộc như thế nào?"
"Đến lúc đó, Lữ Thiếu Khanh sẽ ra tay sao?"
Mị Phi cười lạnh một tiếng: "Có hắn ở đây, chúng ta không cần lo lắng."
Ngao Thương lập tức nói tiếp: "Chỉ sợ, hắn không dám ra tay thôi."
"Ồ? Lời này thế nào?" Mị Phi ra vẻ kỳ quái, hỏi ngược một câu.
"Ngươi suy nghĩ một chút, hắn là người Tề Châu, không ở Tề Châu đối phó ma tộc, chạy tới Đông Châu nơi này, hắn sẽ nguyện ý trợ giúp người Đông Châu đối phó ma tộc sao?"
Mị Phi lộ vẻ giật mình, tựa như hiểu ra, ồ một tiếng thật dài: "A, thì ra là thế."
Hai người kẻ xướng người hoạ, khiến Nhan Hồng Vũ hiểu ra.
Đây đều là muốn thông qua nàng ta để bảo Lữ Thiếu Khanh xuất thủ, nếu như Lữ Thiếu Khanh không xuất thủ, nàng ta cùng Lữ Thiếu Khanh đều mất mặt.
Đến lúc đó, minh chủ gì đó đừng mong làm nữa.
"Các ngươi đang nói cái gì?"
Bỗng nhiên, giọng Lữ Thiếu Khanh vang lên, dọa cho lông tơ của Ngao Thương và Mị Phi dựng đứng.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện dọa hai người Ngao Thương và Mị Phi gần chết, hai người chật vật xoay người, nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng ở phía sau cười tủm tỉm nhìn bọn hắn.
Tim của hai người như sắp ngừng đập.
Lữ Thiếu Khanh thu hồi nụ cười, hung tợn trừng mắt hai người: "Hay lắm, một thời gian không gặp mà các ngươi đã to gan như vậy, dám nói xấu ta."
"Ta thấy lời đồn toàn thành trong khoảng thời gian gần đây cũng là do các ngươi gây ra đúng không?"
Sau đó, ánh mắt của hắn đảo qua mọi người ở đây, đám người như cảm thấy có một cỗ hàn phong thổi qua, toàn thân phát lạnh.
"Ra, ra mắt công tử!"
Mọi người không có ai là không nơm nớp lo sợ, tuy nói có không ít người đã bất mãn với Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng lúc thật sự đối mặt với Lữ Thiếu Khanh không có ai dám biểu đạt sự bất mãn với Lữ Thiếu Khanh, lá gan của bọn hắn còn chưa lớn đến mức có thể trực tiếp khiêu khích một tồn tại Luyện Hư kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận