Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1592

Chương 1592Chương 1592
Mị Á nghĩ cũng phải, sau đó lại bưồn bưc thở dài: "Ôi, nếu thế, muốn giết hắn, khó lắm."
Mị Á thật sự muốn giết được Lữ Thiếu Khanh, cứ như vậy, trong Mị gia không ai có được công lao lớn hơn mình.
Ngày sau, vị trí gia chủ Mị gia, ngoại trừ nàng ta thì còn có ai nữa?
Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài lại có người xông tới.
"Gia chủ, bên ngoài có người tự xưng là Lữ Thiếu Khanh, muốn Càn công tử ra ngoài gặp."
"Cái gì?"
Mị Đại, Mị Á đều kinh ngạc.
Lúc này còn dám tới cửa à? Mị Á lập tức kích động hô lên: "Gia chủ, hắn tới cửa, nghĩ cách lừa hắn tiến vào đi."
Hai mắt Mị Đại lấp lánh, động tâm, không ức chế được sát ý như nước thủy triều chẳng mấy chốc đã lan sắp cả đại sảnh.
"Hắn tới cửa là muốn làm gì?"
Mị Đại nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi ra ngoài xem, nói với Mị Á: "Ngươi chuẩn bị đi, ta xem thế nào rồi hãng nói."
Mị Đại lạnh mặt đi ra ngoài, thấy Lữ Thiếu Khanh đang đứng ngoài cửa lớn gia tộc.
Lữ Thiếu Khanh đứng trước cổng chính, hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh đánh giá cửa lớn của Mị gia, có vẻ cực kỳ nhàn nhã.
Đây là lần đầu tiên Mị Đại gặp Lữ Thiếu Khanh.
Thấy Lữ Thiếu Khanh rồi, ông ta âm thầm nghiến răng, quả nhiên, chân nhân càng nhìn càng thêm ghê tởm.
Mới thấy chân dung của Lữ Thiếu Khanh đã biết hắn rất thèm đòn, bây giờ thấy người thật, Mị Đại càng muốn đánh người hơn.
Thấy Lữ Thiếu Khanh đứng ngoài cửa ra vào không hề phòng bị chút nào, Mị Đại bỗng nhiên xúc động, hạ lệnh, gọi hết đám cao thủ trong nhà ra, cùng tiến lên chặt Lữ Thiếu Khanh thành thịt nát.
Nhưng nghĩ lại Lữ Thiếu Khanh cũng là Hóa Thần, ông ta không thể không đè sát ý trong lòng xuống.
Hóa Thần trẻ tuổi như thế, rất đáng sợ.
Ông ta hít sâu mấy hơi để cho mình tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào mặt Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"
Nhìn muội muội nhà ngươi ấy, Mị gia ta nhà lớn nghiệp lớn, nhìn cho tên nhà ngươi ngốc luôn đi.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười đầy ôn hòa hữu lễ, như một vị công tử văn nhã, chỉ vào cổng, nói: "Đến tấm biển treo trên cửa lớn của các ngươi cũng không giống người phàm, đem đi bán chắc cũng được chút linh thạch nhỉ?"
"Có thể bán bao nhiêu, ngươi biết không?"
Bán?
Lửa giận của Mị Đại bốc thẳng lên đầu.
Đến đây nhìn nửa ngày thì ra là muốn phá cửa lớn nhà ta đem đi bán?
Đồ nhà quê đáng chết, quả nhiên đáng bị đánh chết. Mi Đại càng nhìn càng muốn chơi chết Lữ Thiếu Khanh, ông ta chưa bao giờ gặp kẻ nào vô sỉ như thế.
Nhưng nghĩ lại, Lữ Thiếu Khanh là một vị Hóa Thần, còn có một vị sư huynh Hóa Thần nữa, hai người đều là thiên tài yêu nghiệt trẻ tuổi, tiềm lực trưởng thành tương lai rất kinh người.
Mị Đại không thể không đè xuống lửa giận trong lòng, thản nhiên nói: "Ngươi tới đây là muốn làm gì?"
"Ta cùng Mị Càn là bằng hữu tốt, ta tới đây là có việc mừng muốn nói cho hắn ta biết."
Bằng hữu tốt ư?
Mị Đại suýt nữa là bị chọc giận mà phì cười.
Ông ta cảm thấy, thân là một gia chủ da mặt mình đã đủ dày rồi. Nhưng vạn vạn lần cũng không ngờ được da mặt Lữ Thiếu Khanh trước mặt đây còn dày gấp vạn lần gia chủ là mình.
Mẹ nó chứ ai là bằng hữu tốt của ngươi?
Không biết xấu hổ.
Theo lý mà nói, Lữ Thiếu Khanh có tiềm lực to lớn, Mị gia tạo được mối quan hệ hòa thuận với hắn, trở thành bằng hữu là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường thế lực lớn đều sẽ làm thế, các thế lực cho Lữ Thiếu Khanh lệnh bài thệ ước cũng là có ý định này.
Nhưng Mị Đại không hề có ý định kết bằng hữu với Lữ Thiếu Khanh.
Ông ta không hạ nổi mặt mũi đi làm bằng hữu với Lữ Thiếu Khanh, Mị gia cũng không muốn nịnh bợ loại người này.
Nếu lấy lòng Lữ Thiếu Khanh, nhi tử Mị Càn của Mị gia biết để vào đâu?
Lại nói, hiện tại vừa chết một trưởng lão, càng không thể kết giao bằng hữu với loại người như Lữ Thiếu Khanh. Mị gia chỉ hận không thể giét chết hắn.
Hiện tại giết không chết, tương lai cũng phải nghĩ biện pháp chơi chết hắn.
Ông ta cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Bằng hữu? Ta không cảm nhận được thành ý ngươi muốn trở thành bằng hữu với Mị gia chúng ta."
"Thành ý? Có mà."
Có thành ý trở thành bằng hữu sao?
Câu trả lời của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Mị Đại ngây ngẩn cả người.
Tên hỗn đản nhà ngươi có thành ý gì?
Không đợi ông ta hỏi, Lữ Thiếu Khanh đã chỉ vào Mị Đại ở cửa sau, nói: "Ngươi xem đi, cửa lớn nhà các ngươi xa hoa khí phái như thế, còn có cái bảng hiệu này nữa, đem đi bán, nhất định sẽ có một cái giá tốt."
"Đến khi ấy ta ăn thiệt thòi một chút, bán được linh thạch rồi chúng ta chia đôi, thế nào? Thành ý của ta đủ lớn không?"
"Nếu là người khác, một viên linh thạch ta cũng không chia."
Ta đi cả nhà ngươi!
Mi Đại bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh khiến cho khiếp sợ.
Ông ta phát hiện mình còn đánh giá thấp da mặt của Lữ Thiếu Khanh.
Muốn đem cửa lớn nhà mình đi bán, lựa chọn chia đều, sau đó còn nói là tràn đầy thành ý?
Ngươi trâu bò thế à? Sao ngươi không lên trời đi?
Cuối cùng Mị Đại đã cảm nhận được vì sao nữ nhi vừa nhắc đến Lữ Thiếu Khanh đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thì ra thật sự có người chỉ nói mấy câu đã có thể khiến người ta tức muốn chết.
Nhìn thái độ nghiêm túc hoàn toàn không giống nói đùa của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng Mị Đại thậm chí còn mắng cả Mị Bắc Lạc.
Thật là một tên phế vật, không ngờ tên hỗn đản nảy cũng không giết nổi, ngược lại còn góp cả mình vào.
Nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ông ta không nhịn được mà hỏi: "Ngươi đã làm gì Bắc Lạc trưởng lão?"
Với cảnh giới đó của Mị Bắc Lạc, ông ta không tin một mình Lữ Thiếu Khanh có thể giết dược, nhất định có ai hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận