Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3384: Ta mặt hàng này cũng có thể (length: 6594)

Sao mà tin tưởng nổi!
Chuyện tin tưởng ư?
Nàng bực dọc nói, "Bảo ta cúi đầu trước hắn, dù là chỉ là giả, ta cũng không làm được."
Thiên đạo phản bội nàng, lừa gạt nàng chẳng khác gì là đồng bọn phản trắc.
Kẻ phản trắc còn đáng hận hơn cả địch nhân.
Tinh Nguyệt tuyệt đối sẽ không trái với lòng mình, không thể cúi đầu trước cái xấu.
Chuyện hai mặt ba phải, nàng không làm được.
"Ngươi xem đi," Lữ Thiếu Khanh nói, "Tính cách của ngươi đó, đúng là hay bị thiệt thòi."
"Câm miệng!" Tinh Nguyệt khó chịu, nàng không cho rằng mình có vấn đề gì.
Tính cách của nàng mà thay đổi, thì nàng không còn là Tinh Nguyệt nữa, cũng chẳng thành Tiên Đế.
"Sâu kiến!" Một giọng nói trầm vang lên, lanh lảnh giữa trời đất.
Tinh Nguyệt chẳng thèm để ý tới Lữ Thiếu Khanh, nàng nhìn về phía xa.
Ám nhìn chằm chằm Kế Ngôn, trong mắt có chút kinh ngạc.
Hắn không hiểu vì sao Kế Ngôn có thể hồi sinh trở lại.
Nhưng khác với những người khác, Ám là thiên đạo, hắn hỏi thẳng: "Sâu kiến, ngươi làm cách nào vậy?"
Câu hỏi này cũng là điều mọi người tò mò.
Theo lẽ thường, Kế Ngôn đã chết không thể chết thêm.
Bị Ám đâm cho tan nát, đến cặn cũng chẳng còn, cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có.
Nhưng mà Kế Ngôn im hơi lặng tiếng một hồi rồi từ trong bóng tối giết trở lại.
Rốt cuộc Kế Ngôn làm cách nào?
Nhìn Kế Ngôn, mọi người sợ trong miệng hắn thốt ra hai chữ "ngươi đoán".
Kế Ngôn không có cái kiểu ác thú vị như Lữ Thiếu Khanh, hắn không trả lời Ám mà rút kiếm chỉ vào hắn.
"Sâu kiến, cuồng vọng!" Ám có vẻ giận dữ, giọng điệu khác hẳn, "Ngươi giờ chỉ là phàm nhân, cũng dám thách thức ta sao?"
Lời Ám khiến mọi người bừng tỉnh.
Họ thử cảm nhận thì phát hiện Kế Ngôn quả thật không bình thường.
Lúc nãy Kế Ngôn đột ngột xuất hiện, làm họ vô thức bỏ qua khí tức của hắn.
Giờ mới để ý thấy khí tức Kế Ngôn yếu ớt, y như lúc bị tước đoạt sức mạnh.
Khí tức yếu ớt như phàm nhân, vì sao còn sống sót được trước mặt Ám?
Rốt cuộc có chuyện gì với Kế Ngôn?
Nguyệt, Tinh, Mộc Vĩnh trong lòng ba người đều ngứa ngáy, vô cùng hiếu kỳ.
Nhưng Kế Ngôn không nói, họ cũng không thể biết.
Tinh Nguyệt cũng rất tò mò, là Tiên Đế mà chuyện đang xảy ra vượt quá tầm hiểu biết của nàng.
Nàng trực tiếp hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, rốt cuộc chuyện gì?"
"Ngươi..."
Tinh Nguyệt liền quát, "Ngươi dám nói 'ngươi đoán thử xem'?"
"Ta đánh chết ngươi!"
Với Lữ Thiếu Khanh, Tinh Nguyệt tự thấy mình không bỏ ra nổi một chút kiên nhẫn.
Kiên nhẫn đến đâu trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ tan thành mây khói.
Hai chữ "ngươi đoán" là câu cửa miệng của Lữ Thiếu Khanh.
Bản tính lười nhác khiến hắn thích ba hoa nhưng ghét giải thích cặn kẽ với người khác.
"Thôi được, thôi được," Lữ Thiếu Khanh ngậm miệng, giọng chuyển thành lầm bầm, "Tỷ tỷ ngươi tính tình dữ, chỗ khác lại không dữ, toàn dữ nhầm chỗ."
"Nói!" Tinh Nguyệt mất kiên nhẫn, "Ít lải nhải!"
"Rốt cuộc chuyện gì?"
"Đơn giản thôi," Lữ Thiếu Khanh nói, "Chẳng phải hắn kêu gào mọi sức mạnh đều là của hắn sao? Vậy không cần sức mạnh của hắn nữa là xong."
Tinh Nguyệt hiểu ra, nàng trố mắt, đôi mắt đẹp tràn đầy rung động: "Các ngươi tìm ra cách tu luyện tiến xa hơn sao?"
Trong thế giới này, tất cả sức mạnh đều bắt nguồn từ thiên đạo.
Vậy nên, thiên đạo có thể dễ dàng thu hồi sức mạnh của Hồng Uyên, Hãn Từ, cũng tước đoạt sức mạnh của Kế Ngôn.
Việc Lữ Thiếu Khanh có thể thoát ly một cách nhẹ nhàng trong bóng tối là do sức mạnh của hắn không đến từ Ám.
Hắn có thế giới riêng, trở thành một tồn tại tương tự như cái tối.
Vậy hiện tại Kế Ngôn cũng vậy ư?
Nếu tìm ra phương pháp tu luyện siêu thoát, đó hẳn là chuyện động trời.
"Đương nhiên là không," Lữ Thiếu Khanh liếc xéo Tinh Nguyệt, "Ngươi nghĩ trẻ con chắc?"
Tinh Nguyệt bối rối, "Vậy vì sao hắn..."
"Đơn giản thôi," Lữ Thiếu Khanh vỗ vai mình, "Ngay như ta đây còn tìm được sức mạnh không thuộc thế giới này."
"Dù gì hắn cũng là sư huynh, hắn không làm được chẳng khác nào tên sư huynh phế vật?"
Tinh Nguyệt đột nhiên hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh luôn tin tưởng Kế Ngôn, cho rằng thiên phú và thực lực Kế Ngôn mạnh hơn mình.
Hắn Lữ Thiếu Khanh có thể siêu thoát khỏi thiên đạo này, vậy Kế Ngôn đương nhiên cũng có thể.
Nhất thời, Tinh Nguyệt chẳng biết phải hình dung mối quan hệ giữa hai sư huynh đệ này như thế nào.
Không phải anh em ruột mà hơn cả anh em ruột.
Cả hai đều hết mực tin tưởng đối phương.
Sự tin tưởng này vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người.
Im lặng một hồi, Tinh Nguyệt lại hỏi: "Nhưng, khí tức của hắn..."
Khí tức của Kế Ngôn rất đỗi bình thường, như một phàm nhân, không giống Lữ Thiếu Khanh.
Khí tức Lữ Thiếu Khanh cũng bình thường nhưng ai nấy đều cảm thấy sự khác biệt của hắn.
"Yên tâm đi," Lữ Thiếu Khanh vui vẻ nói, "Hắn đã trở về rồi, mọi chuyện sẽ ổn."
"Ta cũng có thể thoải mái rồi."
Tinh Nguyệt lộ ra vài phần mừng rỡ: "Chúng ta có thể thắng sao?"
"Chắc thắng!"
Lữ Thiếu Khanh tâm trạng rất phấn khởi, "Nếu hắn không thắng, ta sẽ đập nát đầu chó hắn."
Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi không đi giúp?"
"Đồ ngốc," Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói, "Ta là người yêu chuộng hòa bình nhất, chỉ là thiên đạo, cần ta ra tay sao?"
Tinh Nguyệt trợn mắt khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh.
Lúc nãy còn mở miệng gọi anh hai ơi ới, giờ thì bảo chỉ là thiên đạo thôi?
Kế Ngôn đối diện Ám, kiếm chỉ phía xa, không dài dòng mà vung một kiếm.
Vù!
.
Kiếm quang lóe lên, không có uy thế kinh thiên động địa, không có tiếng động inh tai nhức óc, chỉ là một nhát kiếm rất nhẹ, rất nhỏ bé.
Tựa như một kiếm của kẻ vừa mới bước chân vào tu luyện.
Yếu ớt đến mức người khác dễ dàng xem nhẹ.
Vèo một cái, kiếm quang lướt qua chân trời, lướt qua thân thể Ám, rồi biến mất vào bóng tối xa xôi.
Phập!
.
Một tiếng động nhỏ vang lên, trên mặt Ám xuất hiện một vết kiếm nhỏ xíu, trên vết kiếm loang loáng ánh vàng kim...
Bạn cần đăng nhập để bình luận