Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1777

Chương 1777
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Mạnh Tiêu không quen nhìn Cận Hầu tự tin ngạo nghễ như thế, quơ nắm đấm, rất muốn xông đến nện chết hắn ta đi: “Đến lúc đó Điểm Tinh Phái các ngươi sẽ bị tiêu diệt đầu tiên. Ta xem các ngươi khóc thế nào.”
“Tiêu diệt?” Cận Hầu lại cười, nhìn Mạnh Tiêu như nhìn thằng ngốc.
Hiện tại Thiên Cung môn đã đầu hàng, phía tây Điểm Tinh Phái bị Ma tộc chiếm cứ, muốn đến Trung Châu phải đi qua Điểm Tinh Phái ở giữa, dù thế lực Trung Châu có muốn đối phó với Điểm Tinh Phái cũng phải đánh bại Ma tộc mới được.
Về phía nam, hướng Tề Châu, có hai môn phái lớn là Lăng Tiêu Phái và Song Nguyệt Cốc.
Mọi người cùng là môn phái lớn, sợ cái đếch gì.
Mà Ma tộc cũng đã đồng ý sẽ che chở cho Điểm Tinh Phái.
Cho nên, dù Lăng Tiêu Phái và Song Nguyệt Cốc có liên thủ tấn công, Điểm Tinh Phái cũng không sợ.
Nhìn thấy Cận Hầu như muốn nói gì đó, Tân Nguyên Khôi nói: “Bọn họ bắt đầu rồi.”
Hướng sự chú ý đến trận chiến giữa Kế Ngôn và ba vị Hóa Thần Ma tộc.
“Kế Ngôn, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Kế Ngôn, ngươi không muốn chết thì đầu hàng đi!”
“Nếu không, ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
Ba vị Hóa Thần Ma tộc liên tục dọa dẫm, ý tứ đề là muốn Kế Ngôn đầu hàng.
Không biết đây là ý tứ bên trên hay là họ không muốn đánh với Kế Ngôn.
Nhưng câu trả lời của Kế Ngôn vẫn giống như lúc trước.
Chủ động ra tay với bọn họ.
Một kiếm quét ngang, khiến cho ba Hóa Thần Ma tộc vội vàng tránh né, như chuột gặp mèo, không ai dám hứng đón phong mang.
Có thể thấy được Kế Ngôn đã khắc sâu ấn tượng vào bọn họ.
Ngay cả Lâu Năng cảnh giới tầng chín cũng bị một kiếm giết gọn, bọn họ chỉ là cảnh giới trung kỳ, thân thể không cứng bằng Lâu Năng được.
Sau đó, bọn họ chiến đấu với Kế Ngôn cũng theo kiểu đụng cái là lùi.
Bọn họ không dám uy hiếp Kế Ngôn quá phận, chỉ sợ Kế Ngôn cho bọn họ một kiếm giống như Lâu Năng.
Nhưng có Long Kiện đốc chiến sau lưng, bọn họ lại không dám nhường.
Chỉ là, xét thấy Kế Ngôn cường đại, nên thận trọng thăm dò.
Thăm dò xong xuôi, bọn họ bắt đầu phát lực.
Mặc dù thực lực ba người không bằng Kế Ngôn, nhưng hiện tại Kế Ngôn đã đến mức sơn cùng thủy tận, cho nên sau non nửa ngày, Kế Ngôn lại bị thương.
Một vị Ma tộc thừa cơ mà xông vào, để lại một vết thương sâu thấy đáy trên người hắn ta, máu tươi phun tung tóe.
Mặc dù Kế Ngôn phản kích đánh lui được đối phương, nhưng tình hình hiện tại của hắn ta đã hỏng bét rồi.
“Ha ha, không gì hơn!”
Kế Ngôn bị thương, ba vị Hóa Thần Ma tộc lập tức yên lòng.
Kế Ngôn bị thương cũng vậy thôi.
Ba người càng tự tin hơn, càng to gan hơn, đòn tấn công cũng càng hung hiểm hơn.
“Kế ngôn, ngươi còn không đầu hàng, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Hôm nay, dù Thiên Vương lão tử có tới cũng không thể nào cứu được ngươi.”
Ba người vừa tấn công vừa trào phúng, liên thủ với nhau dồn Kế Ngôn vào tuyệt cảnh.
Kế Ngôn cười lạnh, vung ra một kiếm, thần long màu bạc gào thét đánh lui kẻ địch.
Sau khi đánh lui cả ba tên Ma tộc, Kế Ngôn dừng tay thu kiếm đứng đó.
Kế Ngôn bày ra dáng vẻ dừng chiến đấu.
Mọi người đang quan chiến đều ngây ngẩn cả ra.
Kế Ngôn muốn làm gì? Từ bỏ sao?
Kế Ngôn không chút phòng bị, chỉ cần Ma tộc tấn cong, dù Kế Ngôn có không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Hành động như vậy khiến cho ba vị Hóa Thần Ma tộc không hiểu được, đâm ra không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Kế Ngôn ngươi muốn nhận thua sao?” Có Hóa Thần Ma tộc lớn tiếng hỏi.
“Không cần nói nhảm với hắn ta. Giết!”
Bí Uy thấy được cơ hội ngay lập tức giơ búa lên chém tới.
Ba Hóa Thần khác dù cảm thấy kỳ quái nhưng sau khi thấy Bí Uy ra tay thì cũng vội vàng tấn công theo.
Trong chớp mắt linh khí cường đại cuốn lên, hóa thành khí lãng ngập trời, cuồn cuộn kéo tới.
Thanh thế to lớn khiến cho thiên địa run rẩy, mặt đất lại vỡ tan, xuất hiện khe nứt lớn, nham tương cuồn cuộn trào lên như hỏa long xông ra khỏi mặt đất ngửa mặt lên trời gào thét.
Bốn vị Hóa Thần liên thủ, uy lực cường đại, khiến cho ba người Giản Bắc phải biến sắc.
Cận Hầu nhận lấy áp lực cực lớn mà vẫn cười ha hả: “Cuối cùng Kế Ngôn đã từ bỏ rồi, đã hiểu chống cự chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi.”
“Ha ha, hắn ta chết chắc!”
Bị Ma tộc đột kích, Kế Ngôn không hề lo lắng chút nào, chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bình tĩnh đến mức khiến cho Bí Uy cảm thấy Kế Ngôn đây là đang khinh thị mình.
Trong lòng gã ta lại bốc lửa – là đang xem thường mình sao?
“Nếu đã thế, đi chết đi!”
Bí Uy đã giết tới trước mặt Kế Ngôn, giận dữ như một con mãnh hổ, hung ác dữ tợn.
Sỉ nhục ba ngày trước, ta sẽ dùng máu tươi của ngươi để rửa sạch.
Bí Uy giơ rìu lên cao, khí tức bạo ngược xé rách không gian, như một đôi tay vô hình chụp mạnh vào Kế Ngôn, muốn xé hắn ta thành muôn mảnh.
Đối mặt với một búa mang theo khí thế kinh người kia, Kế Ngôn vẫn thờ ơ, ánh mắt lạnh nhạt, tâm tình không một gợn sóng.
Dường như tất cả trước mắt đều là ảo giác, không có gì đáng sợ.
Phía xa, ba người Giản Bắc đều lo lắng không thôi, chẳng lẽ Kế Ngôn từ bỏ thật sao?
Cận Hầu lại cười lớn, mừng rỡ như điên: “Ha ha, chết chắc rồi, lần này không ai có thể cứu hắn ta.”
Đối mặt với Hóa Thần Ma tộc tấn công lại dám không ngăn cản, đây không phải muốn chết thì là cái gì?
Nhưng mà.
Thấy rìu của Bí Uy sắp chặt đến thân thể Kế Ngôn, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.
Giống như quỷ mị từ trong hư không phóng ra, tay phải nhẹ nhàng vươn ra bắt lấy rìu của Bí Uy.
Sau đó, tay trái hắn vung lên, đòn tấn công của ba Hóa Thần Ma tộc khác như lá rụng bị gió thu quét qua, quét sạch sành sanh, chớp mắt đã biến mất.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến cho tất cả mọi người kinh hãi đông cứng.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy rõ người vừa tới, Giản Bắc nghẹn ngào hô lớn: “Đại… đại ca?”
“Lữ Thiếu Khanh?”
Cận Hầu cũng nghẹn ngào hô lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận