Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 903. Ta muốn đặt cược, kiếm ít tiền lẻ



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrận đầu sẽ là nhiều người cùng tiến vào tỷ thí, từ Luyện Khí đến Nguyên Anh đều có, thực lực cao thấp không đồng đều.Vì thắng lợi, người bên trong sẽ dùng đủ loại thủ đoạn và các cách khác nhau.Bắt tay kháng địch, âm thầm hạ độc, tập kích sau lưng đều sẽ có.Đàm Linh biết Kế Ngôn rất mạnh, nhưng nàng ta không cho rằng Kế Ngôn có thể một mình chống chọi lại tất cả mọi người bên trong.Dưới cái nhìn của nàng ta, cách tốt nhất là khiêm tốn trước, không cần quá mức bộc lộ tài năng, trở thành kẻ thù chung chính là kéo bất lợi đến cho mình.Kế Ngôn nghe vậy, gật gật đầu: "Ta biết phải làm thế nào."Sau đó Kế Ngôn cầm lệnh bài trong tay vào sân, chờ đợi tỷ thí bắt đầu.Đàm Linh cảm thấy kỳ quái, trừng mắt liếc Lữ Thiếu Khanh bên cạnh: "Sư huynh ngươi ra sân rồi, ngươi không muốn nói một chút gì sao?"Dù sao cũng phải nói một câu cố lên chứ?Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, giơ tay lên, uể oải quơ một cái, nói với Kế Ngôn: "Đừng bị người ta đánh chết."Đàm Linh tức chết, có ai nói như vậy sao?Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn bốn phía, bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài sân tỷ thí, đứng trong một cánh đồng hoang vu, cách Thánh Địa một khoảng khá xa.Mặc dù là một cánh đồng hoang vu, nhưng nơi này đã vây đầy người, lít nha lít nhít, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối.Lữ Thiếu Khanh hỏi Đàm Linh: "Ở đây có chỗ đặt cược không?"Đàm Linh cảnh giác theo bản năng: "Ngươi muốn làm gì?"Sau đó nhìn thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn mình giống như nhìn kẻ ngốc, nàng ta liền biết mình phản ứng quá mức.Nàng ta thở phì phò dứt khoát quay đầu đi chỗ khác: "Không biết. Không có nơi như vậy.""Hẹp hòi." Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, sau đó suy đoán một phen: "Tính cách của ngươi hỉ nộ vô thường như vậy, tính tình sư phụ ngươi nhất định rất tốt nhỉ? Nếu tính tình kém một chút, có lẽ đã sớm đánh chết ngươi rồi.""Hỗn đản." Đàm Linh thầm nghĩ trong lòng, tính tình sư phụ ta rất tốt."Nói đi, chúng ta cùng đi đặt cược, kiếm một khoản từ hắn ta." Lữ Thiếu Khanh ở bên cạnh giật dây: "Gần đây ngươi rất eo hẹp đúng không? Không nhân cơ hội kiếm chút, ngươi có ra ngoài mời ta ăn bữa cơm cũng không chi nổi."Đàm Linh càng tức giận, đã nghiến răng nghiến lợi.Hôm nay tâm tình vốn rất tốt, hiện tại đúng là không còn một chút gì.Đàm Linh rất muốn nhào tới cắn chết Lữ Thiếu Khanh, nàng nói từng chữ một: "Ngươi biết rất rõ nguyên nhân ta eo hẹp mà."Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tỏ vẻ biết: "Rõ chứ, không phải chỉ là năm trăm vạn viên linh thạch thôi sao? Cho nên, hiện tại chắc chắn là cơ hội tốt để xoay người, thời gian đi là sẽ không trở lại, bỏ lỡ cơ hội lần này, ngươi cứ ngồi khóc đi."Đàm Linh cười lạnh: "Ngươi dám khẳng định Kế Ngôn đại nhân chắc chắn sẽ thắng sao? Chẳng may thua thì sao? Đến lúc đó sẽ thua chết ngươi đấy."Lữ Thiếu Khanh khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Đàm Linh."Ngươi tàn nhẫn như vậy sao? Sư huynh ta thua, ta có thể thua một chút linh thạch, nhưng ngươi thì lại mất mặt rồi."Đàm Linh nhất thời nghẹn lời, sau đó nàng ta cao lãnh hừ một tiếng: "Ta đương nhiên hy vọng hắn ta thắng."Nhưng mà Kiếm Nhất mạnh mẽ như nào, các ngươi còn chưa biết."Như vậy không phải là được rồi sao. Đến đây, dẫn ta đi tìm một chỗ đặt cược đi, ta muốn chính phủ, không cần tư nhân, ta sợ tư nhân chịu không nổi.""Không dẫn!" Đàm Linh quay mặt đi: "Sư phụ nói đánh bạc có hại cho sức khỏe.""Hẹp hòi!" Lữ Thiếu Khanh hung hăng khinh bỉ, sau đó hơi nghiêng đầu, suy nghĩ đi tìm chỗ đặt cược như thế nào.Chẳng qua hắn không quen thuộc với nơi này, không có rắn địa phương là Đàm Linh dẫn đường, cũng không dễ làm lắm.Nhưng vào đúng lúc này!"Linh đại nhân! Trương Chính đại nhân!"Thời Liêu chạy tới, hắn ta nhìn xung quanh một vòng: "Ồ, Kế Ngôn đại nhân ra trận sao?"Thời Liêu ngẩng đầu ưỡn ngực, khí tức bức người, trên mặt tràn ngập tự tin.Hắn ta đã hoàn toàn củng cố tu vi cảnh giới bản thân, trở thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ chân chính."Thời Cơ đâu?" Đàm Linh hỏi một câu.Thời Liêu trả lời: "Tỷ tỷ sắp đột phá, sư phụ không cho nàng ta đi ra."Đàm Linh gật đầu, trạng thái của Thời Cơ nàng ta đã từng được thấy.Đàm Linh hỏi Thời Liêu: "Ngươi không đi vào sao?"Thời Liêu lắc đầu: "Sư phụ nói, lần này không cho chúng ta lên Thánh Sơn."Trên thực tế, đệ tử của các trưởng lão như bọn họ có đôi khi có thể lấy việc công làm việc tư, lén theo sư phụ lên trên đó một thời gian mà không ai nói gì.Thời Liêu đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, cung kính hành lễ: "Cảm tạ Trương Chính đại nhân chỉ điểm. Sau này Trương Chính đại nhân có nhu cầu gì, cứ mở miệng, ta nhất định sẽ xông pha khói lửa, không tiếc bản thân."Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau lưng, bày ra bộ dáng tiền bối, chậm rãi nói: "Tốt lắm, hiện tại có chuyện muốn ngươi hỗ trợ đây."Thời Liêu càng thêm cung kính: "Vâng, đại nhân cứ việc phân phó."Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh, tên hỗn đản này thật sự là thiếu đánh mà.Lữ Thiếu Khanh nói nhu cầu hiện tại của hắn ra, Thời Liêu vừa nghe, lập tức nói: "Thôi gia nha, mỗi khi có loại chuyện này, Thôi gia sẽ tiếp nhận rất nhiều tiền cược, kiếm được rất nhiều linh thạch."Thôi gia là nhà tích lũy nhiều tài phú nhất trong ba gia tộc.Thứ dựa vào chính là buôn bán, mở sòng bạc... ở Thánh Địa này."Ôi." Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ: "Quá đủ chính phủ rồi, dẫn ta đi."Chẳng qua Lữ Thiếu Khanh lại có chút lo lắng: "Liệu đến lúc thua, người Thôi gia có thể sẽ không nhận hay không?"Đàm Linh càng thêm không muốn nói chuyện.Thôi gia cần mặt mũi, nếu Thôi gia dám trở mặt không nhận, che giấu linh thạch, mặc dù có mạnh hơn nữa cũng sẽ lăn lộn không nổi ở Thánh Địa này.Sắc mặt Thời Liêu cũng đỏ bừng: "Không đâu, đi thôi, Trương Chính đại nhân, ta dẫn ngài đi."Đàm Linh vốn không muốn đi, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại nói với nàng ta: "Không phải là người không dám tới chứ?""Hỗn đản..." Hết chương 903.

Bạn cần đăng nhập để bình luận