Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1394: Có thể nhẹ một chút không?

Chương 1394: Có thể nhẹ một chút không?Chương 1394: Có thể nhẹ một chút không?
Người bình thường tu luyện ba bốn mươi năm bước vào Kết Đan, trước trăm tuổi Nguyên Anh kỳ đã là thiên tài rồi.
Những thanh niên mấy chục tuổi đời đã trở thành Nguyên Anh kỳ như Tương T¡ Tiên, Tả Điệp đã là thiên tài siêu cấp.
Còn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh thực sự là quá bất hợp lí.
Chưa đến ba mươi tuổi đã trở thành Hóa Thần.
Móa nó, trong lòng Tương Quỳ chửi bậy, mộ tổ đại lão chắc chắn đốt sạch rồi.
Nếu không tuyệt đối sẽ không thu được đồ đệ như thế này. Quá yêu nghiệt.
Nhìn mây đen dần dần hội tụ trong bầu trời, vô số thiểm điện ấp ủ trong tầng mây trôi qua lượn lại, nhìn dáng vẻ, uy lực chắc chắn không nhỏ.
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt, lo lắng hỏi: "Tiểu tử, ngươi có thể ngăn cản được không?”
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Nam nhân, sao có thể nói không được chứ?"
Quả cầu màu vàng trong cơ thể nhảy lên một cái, giống như hơi khao khát, muốn ăn sao? Thử một lần đi.
Sau đó, hắn đánh giá Tương Quỳ từ trên xuống dưới một lượt: "Không phải là ông không được đấy chứ? Tiệc đứng ăn nhiều quá thì sẽ như vậy đấy, sau này ăn nhiều cẩu kỷ chắc có thể cứu vãn một chút, nhưng không nên ôm hi vọng quá lớn."
Tương Quỳ ngẩng đầu nhìn kiếp vân, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đánh chết hắn đi, đánh chết hắn, trả lại sự thanh tịnh cho nhân thế.
Thế giới nhân loại không cần tiểu khốn kiếp này.
Kiếp vân trên bầu trời càng ngày càng dày, từng tầng từng tầng, ngưng kết càng ngày càng dày, áp lực cũng càng lúc càng lớn.
Bên ngoài mấy vạn dặm, Tiêu Y, Tương Ti Tiên ba người cũng nhìn thấy một màn này.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ nhào tới trước mặt khiến sắc mặt ba người trở nên ngưng trọng.
"Kiếp vân? Ai đang độ kiếp?"
"Là ai muốn đột phá vào cảnh giới Hóa Thần sao?"
Tả Điệp kêu to, đồng thời vung tay lên, vô số quái vật màu đen bị đánh tan trên trời hóa thành huyết vụ đầy trời.
Kiếp vân trước mắt rất giống kiếp vân Kế Ngôn độ kiếp.
Áp lực như vậy, cũng chỉ thiên kiếp khi đột phá Hóa Thần mới có.
Tiêu Y chắc chắn kêu to lên: "Là Nhị sư huynh của ta, chắc chắn là Nhị sư huynh của ta."
Tương Ti Tiên cùng Tả Điệp ngây đại.
Tả Điệp kêu lên theo bản năng: "Làm sao có thể?"
Không phải không tin, mà là không thể tin được.
Lữ Thiếu Khanh mới được bao nhiêu tuổi chứ? So với Tương Tỉ Tiên và Tả Điệp còn nhỏ tuổi hơn.
Đặt ở phàm gian, tuổi tác của hai người bọn họ có thể làm mẹ Lữ Thiếu Khanh.
Kế Ngôn đột phá đã đủ không hợp thói thường, Lữ Thiếu Khanh cũng sắp đột phá?
Nằm mơ cũng không thể như vậy được chứ?
Tiêu Y dương dương đắc ý, vô cùng khẳng định là Nhị sư huynh của mình, dù sao hai vị sư huynh của mình cũng đột phá như uống nước, thăng cấp như ăn cơm.
Bình thường đột phá cũng là phu xướng phụ tùy, một người đột phá thì người kia cũng nhanh chóng đột phá theo sau.
Đây là quy luật rồi. Tiêu Y cười tủm tỉm hỏi ngược một câu: "Các ngươi nói, ngoại trừ Nhị sư huynh ta, còn có ai?"
Còn có thể có ai nữa?
Kế Ngôn, Tương Quỳ, thậm chí Tế thân đã là Hóa Thần, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới là Nguyên Anh kỳ.
Cũng không thể còn quái vật muốn đột phá Hóa Thần chứ?
So với người khác, Lữ Thiếu Khanh độ kiếp đột phá ngược lại là tốt nhất.
Sắc mặt Tả Điệp rất khó chịu: "Thế nhưng mà, thế nhưng mà..."
Cũng không phải nàng ta không muốn Lữ Thiếu Khanh trở thành Hóa Thần, mà chuyện này rất khó tiếp nhận.
Thế giới mà nàng ta biết không nên phát sinh nhiều chuyện không hợp lẽ thường như vậy. Thế giới quan của Tả Điệp đã mơ hồ đi đến bờ vực sụp đổ rồi.
Tương Tỉ Tiên nhàn nhạt mở miệng: "Giải quyết chuyện ở đây trước rồi chạy đi xem thử chuyện gì xảy ra."
Tương T¡ Tiên cũng hết sức tò mò, không phải đang chiến đấu với Tế thần sao? Sao lại độ kiếp rồi? Tế thân chịu ở bên cạnh nhìn, chờ đợi sao?
Nghĩ tới đây, lực độ trên tay Tương Ti Tiên lớn hơn, trường xích trong tay mỗi lần huy động như một đại đao sắc bén, lưu lại ba động khủng bố trên không trung, vô số quái vật bị cuốn vào, xé rách, hóa thành huyết vụ đầy trời.
Ba nữ nhân đều là Nguyên Anh, cộng thêm ba con linh sủng, mặc dù số lượng quái vật đông đảo nhưng đều là quái vật cấp thấp, căn bản không phải đối thủ của các nàng. Cho nên biểu hiện của các nàng thành thạo điêu luyện.
Tương Ti¡ Tiên càng nhẹ nhàng thoải mái hơn, trong lòng không kìm được bội phục Lữ Thiếu Khanh.
Nếu không phải Lữ Thiếu Khanh cố ý một mẻ hốt gọn Nguyên Anh kỳ trong quái vật, các nàng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ, không chừng đã sớm bị đánh chết rồi.
Nghĩ tới đây, nàng ta vô cùng muốn đi xem thử rốt cuộc bên kia có chuyện gì xảy ra.
Đối mặt Tế thần, Lữ Thiếu Khanh bọn hắn có thể có biện pháp gì.
Lúc này ánh mắt Tương Ti Tiên lại một lần nữa trở nên sắc bén, liên tục xuất thủ, bọn quái vật gào thét liên tục.
Còn bên Lữ Thiếu Khanh, thiên kiếp đã bắt đầu. Kiếp vân to lớn ầm ầm rơi xuống một đạo kiếp lôi to lớn, như ngân xà bay múa, xoay quanh lao xuống, Lữ Thiếu Khanh bị đánh bay đi vài dặm, nện vào mặt đất.
Tương Quỳ thấy vậy không kìm được nhe răng, không phải bị đánh chết ngay lập tức rồi chứ?
Tương Quỳ không kìm được hỏi Kế Ngôn ngồi yên không nhúc nhích ở mũi thuyền: "Kế công tử, hắn không có sao chứ?"
Cơ thể tàn phế như thế mà đi độ kiếp, quá lỗ mãng.
Bị đánh chết ngay lập tức cũng vô cùng bình thường.
Kế Ngôn trầm mặc một hồi: "Hắn không làm chuyện không nắm chắc."
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh từ dưới đất leo ra, hét to với bầu trời: "Có thể nhẹ nhàng chút không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận