Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1998

Chương 1998Chương 1998
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Thiều Thừa bỗng nhiên lên tiếng: “Ra tay đi, mau chóng giải quyết bọn họ.”
Sắc mặt Thiều Thừa lạnh băng, mang theo vài phần sát khí lạnh thấu xương.
Ông vốn tốt tính, nhưng không có nghĩa là không thể giết người.
Mặc Trường Dạ lừa Tiểu Hồng, suýt nữa đã hại chết Tiểu Hồng, tiện thể lừa luôn cả ông vào.
Cũng vì nguyên nhân này mà đồ đệ của ông phải ngàn dặm xa xôi đi vào Yêu giới này tìm kiếm mình, từ đó mới lâm vào cục diện hiện tại.
Bất cứ lúc nào Xương Thần cũng có thể thoát khốn, đến khi ấy cục diện sẽ nguy hiểm gấp vạn lần.
Mặc Trường Dạ còn dám xuất hiện ở đây, mà còn không mang theo ý tốt.
Chỉ có thể chơi chết hắn ta, tránh cho hẳn ta khỏi tìm tới càng nhiều người hơn.
Người tốt tính không có nghĩa là không giết người. Thiều Thừa tốt tính cũng chỉ tốt với người của mình. Đến tìm ông để gây sự thì được, nhưng gây thêm phiền phức cho đồ đệ của ông thì tuyệt đối không thể.
Tiểu Hồng gật đầu, không từ chối mà nói với ba con Tiểu: “Ta đi lên trước.”
Mặc Trường Dạ giận quá phì cười: “Ha ha, tốt tốt tốt, cuối cùng ngươi đã lộ ra bộ mặt vô SỈ rồi."
Hắn ta không nhịn được mà nhìn thẳng về phía Doanh Thất Thất và Ma Nhiên.
Trợn to mắt chim của các ngươi ra, nhìn thật kỹ bộ mặt thật của tên hỗn đản này đi. Tiểu Hồng chớp chớp mắt mấy cái, hơi không hiểu lắm: “Cái gì mà cuối cùng? Ta cảm thấy ta vân luôn rất vô sỉ, giờ ngươi mới biết à?”
“Không phải chứ? Mắt chim của ngươi làm được gì?” Mặc Trường Dạ không nhịn được mà gầm lên: “Nhận lẫy cái chết!”
Hắn ta phẫn nộ ra tay với Tiểu Hồng.
Cơn bão lớn càn quét, hóa thành một rồng gió gào thét lao về phía Tiểu Hồng. Ngay lập tức, xung quanh cát bay đá chạy, bụi đất tung bay, cây cối đá tảng đều bị cuốn đi, bay thẳng về phía Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng và Mặc Trường Dã đã đánh nhau vài lần, mặc dù lần này bị thương nhưng nó cũng đã quen với cách chiến đấu của Mặc Trường Dã.
Đối mặt với cơn rồng gió, Tiểu Hồng không hề lùi lại mà lạnh lùng vung tay mình lên. Tay nó nâng lên như sải cánh, nhấc lên một cơn bão táp, lai một cỗ kiếm ý sắc bén nữa lao lên. Kiếm ý sắc bén càng lợi hại hơn, cuộn tất cả lên.
Hai cỗ gió lốc va chạm, cuối cùng vần là kiếm ý mạnh hơn, nhẹ nhõm hóa giải đòn tấn công của Mặc Trường Dã. Nhưng mài
Cơn bão biến mất, Mặc Trường Dạ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Hồng, tựa như chim ưng từ trên trời giáng xuống, lao thằng tới chỗ Tiểu Hồng.
Vừa rồi phong bạo chỉ che mắt thú khác thôi, ý đồ thật sự của hắn ta là muốn chém giết cận thân với Tiểu Hồng. Tiểu Hồng bị thương, hắn ta không tự tay xé nát Tiểu Hồng cũng khó mà tiêu được mối hận trong lòng.
Đột nhiên!
Một bóng trắng hiện ra bên cạnh.
Tiếng gió gào thét vang lên, dường như có gió lốc bốc lên bên cạnh.
Nguy hiểm ập tới.
“Cút đi!”
Mặc Trường Dã đã phòng bị sản việc sẽ có kẻ đánh lén. Tay phải tụ lực vung lên, hắn ta đánh Đại Bạch đang lao tới bay vèo đi.
Sau đó lại lần nữa nhìn sang Tiểu Hồng.
“Ngu xuẩn!”
Bỗng một giọng nói vang lên, một cái bóng đen hiện ra trên đầu hắn ta.
“Hừ!”
Mặc Trường Dạ lại hừ lạnh một lần nữa, cũng phất tay một cái.
Nhưng lần này không đạt hiệu quả, mà một cỗ sức mạnh ập tới.
Hai sức mạnh đối đầu với nhau, Mặc Trường Dạ hơi lảo đảo, không thể tránh khỏi bị chậm hơn một chút.
Đồng thời, trong lòng hắn ta dâng lên cảm giác sợ hãi. Mặc dù chỉ chợt lóe lên thôi nhưng lại khiến cho thân thể hắn ta hơi run lên.
Cảm giác này tựa như gặp phải thiên địch vậy.
Mặc Trường Dạ dừng lại, ngấng đầu lên, muốn nhìn thử xem là ai. Nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy một cục gạch đang bay tới.
Bốp!
Mặc Trường Dạ bị cục gạch đập thật mạnh, bắn cả máu tươi.
“AI”
Mặc Trường Dạ kêu thảm, vô cùng thê lương.
Cảm giác đau nhức dữ dội khiến cho hắn ta khó mà chịu đựng được, hắn ta cảm thấy mỏ chim của mình gần như bị đập đứt rồi, não cũng bị nên thành một đống tương hồ. Thậm chí, đến cả linh hồn của hắn ta cũng bị nện mất một nửa.
Mặc Trường Dã bụm mặt kêu thảm, Tiểu Hồng đứng xem cũng giật nảy mình.
Hắn ta nhìn sang Thần Kinh Chuyên trong tay Tiểu Bạch một cách khó tin, tò mò hỏi: “Đây là pháp khí cấp bậc gì?” Dù sao Mặc Trường Dạ cũng là Hóa Thần hậu kỳ cảnh giới tầng chín.
Nếu cho hắn ta thêm chút thời gian, nói không chừng còn có thể đột phá Hóa Thần kỳ tiến vào Luyện Hư kỳ.
Mặc Trường Dạ không thể so với Doanh Thất Thất được, tốt xấu gì cũng là một cao thủ siêu cấp.
Nhưng lại bị một cục gạch nện đến mức phải rên rỉ không ngừng.
Tiểu Bạch dương dương đắc ý nói: “Không biết.”
Tiểu Hồng câm lặng. Ngươi không biết mà còn đắc ý như vậy à?
Tiểu Hồng xông lên giục: “Nhanh, không đươc cho gia hỏa này cơ hội.” Nó đạp cho Mặc Trường Dạ một cái thật mạnh.
Mặc Trường Dạ bụm mặt rên rỉ, hắn ta muốn tránh nhưng cơn đau khiến hắn ta chết lặng, phản ứng chậm chạp hơn.
Nên bị Tiểu Hồng đạp mạnh cho một cái ngã xuống đất, sau đó nó lại hung hăng xông lên, quyền đấm cước đá. “Nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, ngươi thật sự cho rằng mạnh hơn ta một tí tì có thể muốn làm gì thì làm à?”
“Một con quạ mà cũng dám đến gây phiền phức với ta, chán sống đúng không?” Tiểu Bạch cũng xông lên, giơ Thần Kinh Chuyên lên muốn đập xuống.
Tiểu Hồng thấy thế vội vàng ngăn nó lại: “Đừng, đừng nên vội, đánh một trận đã.”
Tiểu Bạch cất Thần Kinh Chuyên đi, cũng vung nắm đấm gia nhập.
Tiểu Hắc cưỡi trên cổ Đại Bạch hỏi nó: “Đại Bạch tỷ tỷ, chúng ta có gia nhập không?” Đại Bạch nhún nhún vai: “Không ngờ hắn ta lại yếu thế, ra tay cũng bẩn tay chúng ta.” Chỉ bị đập một cái thôi cũng thành ra thế này, thanh máu quá ít, lực phòng ngự quá mỏng.
Đại Bạch nói với Tiểu Hắc: “Chúng ta là nữ hài tử, phải thận trọng, không nên nhúng vào.”
Tiểu Hắc cái hiểu cái không gật gật đầu. “Vâng.”
Doanh Thất Thất, Ma Nhiên, Hồ Tuyết và Hồ Yên đứng phía xa quan sát mà trợn tròn hai mắt.
Vương tử Mặc Nha tộc bị đè xuống mà đánh thế sao? Giả à? Bọn Mặc Trường Túy cũng trợn tròn hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận