Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2057

Chương 2057Chương 2057
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Luân Hồi vụ đen nhánh nhanh chóng khuếch tán, lại một lần nữa bao phủ Lữ Thiếu Khanh.
Sương mù cuồn cuộn đưa tay không thấy được năm ngón, tản ra khí tức âm lãnh.
Khác với bình thường lại khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh giật thót, nhanh chóng cảnh giác.
Xương Thần biết Luân Hồi vụ không có tác dụng với hắn mà lại dám một lần nữa xuất thủ, chứng tỏ nó có lòng tin. Luân Hồi vụ lăn lộn, lộ ra nặng nề vô cùng, giống như có tồn tại đáng sợ đang ẩn nấp bên trong.
Dù là Lữ Thiếu Khanh có thể hấp thu thôn phệ Luân Hồi vụ, thần trí của hắn cũng không cách nào khuếch tán quá xa.
Thần trí của hắn có thể khuếch tán trong vòng ba bốn dặm xung quanh cơ thể. Thần thức khuếch tán, nhưng trong nháy mắt cảm giác được Xương Thần đánh tới. Tốc độ cực nhanh, như thiểm điện trong Luân Hồi vụ, như cá nơi trong nước chợt lóe lên. “Phập!”
Một lợi trảo của Xương Thần chụp xuống, Lữ Thiếu Khanh vội vàng ngăn cản.
Máu tươi vấy ra, bả vai bị chụp thành một vết thương sâu hoắm.
Lữ Thiếu Khanh chẳng những không nhíu mày lo lắng, ngược lại lộ ra nụ cười.
Hắn lập tức thu liễm một chút nhục thân của mình, để máu tươi chảy ra nhiều hơn, khí tức lập tức suy yếu.
“Móa, chó ngốc, ngươi đánh lén, tính là anh hung gì?” Giọng Xương Thần vang lên, tràn ngập đắc ý: “Sâu kiến, ngươi chờ ta xé nát ngươi đi.” “Khặc khặc “
Sau một khắc, Xương Thần một lần nữa giết đến, lại một lần lưu lại vết thương trên người Lữ Thiếu Khanh.
Máu me đầm đìa, không có mấy hiệp, trên người Vương Trạch đã che kín mấy đạo vết thương, máu me đầm đìa. “Chó ngốc, ngươi, chờ đó cho ta.” Lữ Thiếu Khanh tựa như sợ hãi, nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bỏ chạy ra xa. “Muốn chạy?” Xương Thần lè lưỡi liếm liếm máu trên móng vuốt của mình, ánh mắt càng nóng bỏng: “Ngươi chạy không thoát, ngươi là của ta.” Sau đó lại một lần nữa tiến vào trong Luân Hồi vụ, như dung hợp cùng Luân Hồi vụ, Luân Hồi vụ chung quanh bạo động, lăn lộn, cuối cùng lại một lần nữa chặn đường ngay trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
“Phập!”
“Ôit
Sau lưng Lữ Thiếu Khanh bắn ra máu tươi, quát to một tiếng, thụ thương càng thêm nghiêm trọng, tốc độ cũng chậm lại.
“Đầu hàng, đầu hàng.”
Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to: “Đừng đánh nữa, được không?”
Giọng Xương Thần vang lên: “Được, ta tiếp nhận đầu hàng của ngươi!”
“Thật sao? Ngươi thề trước đi!" Mắt Lữ Thiếu Khanh sang lên, vừa hét to, cơ thể vừa đột nhiên tiếp tục chạy trốn ra xa. “Sâu kiến, đã biết ngươi giảo hoạt!” Xương Thần cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa giết ra.
Lần này nó đánh mạnh vào Lữ Thiếu Khanh, máu tươi của Lữ Thiếu Khanh phun ra điên cuồng, xương cốt trên bả vai phải gãy lìa, Mặc Quân kiếm rốt cuộc cầm không được, rơi xuống trong Luân Hồi vụ.
Khí tức của Lữ Thiếu Khanh trở nên càng thêm suy yếu, cả người gần như sắp ngất đi. “Hừ!” Trên mặt Xương Thần lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt âm tàn, nhìn thấy thời cơ chín muồi, một cỗ thần thức khổng lồ theo cơ thể nó xông ra, trực tiếp thôn phệ Lữ Thiếu Khanh.
Thần thức tiến quân thần tốc, Lữ Thiếu Khanh muốn phản kháng, nhưng vừa tiếp xúc với thần thức của Xương Thần thì chẳng có sức phản kháng.
Thần thức của Xương Thần như vào chỗ không người, đi thẳng vào trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh.
Tiến vào bên trong thức hải của Lữ Thiếu Khanh, Xương Thần đắc ý cười như điên: “Thân thể của ngươi là của ta.”
Nó cười hai tiếng, ngẩng đầu lên, khi nó nhìn thấy quang cầu kim sắc treo trong thức hải, nụ cười Xương Thần đông cứng, như một tiểu cô nương bị cưỡng bức hét rầm lên: “Không, không thể nào!” “Thứ, thứ đồ này, sao, sao lại cất trong này.”
“Nói, nói đùa à, không thể nào.”
Dường như lai lịch của quang cầu kim sắc vô cùng kinh khủng, dọa cho Xương Thần phát sợ.
Nhưng sau khi Xương Thần hoảng sợ thì cũng bắt đầu từ từ bình tĩnh trở lại, lòng tham của nó càng tang lên. “Tốt, tốt, quá tốt rồi, ha ha.” “Thôn phệ ngươi, ta sẽ trở nên càng thêm cường đại, đến lúc đó, ta chính là đệ nhất.”
“Đệ nhất?” Bỗng nhiên một âm thanh vang lên: “Nói như vậy, các ngươi còn có những người khác, có thể nói một chút là ai chăng?”
Bỗng nhiên một âm thanh từ trên trời truyền đến.
Xương Thần ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh xuất hiện bên cạnh quang cầu kim sắc. Tia sáng kim sắc lấp lánh khiến hắn nhìn tựa như thiên thần, ở trên cao nhìn xuống, nhìn xuống Xương Thần.
Sau khi phát tán được sự khủng bố Lữ Thiếu Khanh phát tán ra, trong lòng Xương Thần giật thót, một cỗ dự cảm không ổn sinh ra. “Ngươi, ngươi không có việc gì?”
Ta sắp đánh cơ thể ngươi thành mảnh vụn rồi, vì sao thần thức còn cường đại như thế?
Lữ Thiếu Khanh vuốt vuốt thân thể của mình: “Có sao chứ, ngươi không thấy ta đã thổ huyết rồi sao.”
“Đáng chết.” Xương Thần hiểu ra: “Ngươi giả vờ.” “Không làm như vậy, sao ngươi tiến vào đây chứ?” Lữ Thiếu Khanh cười càng thêm vui vẻ.
Đáng chết!
Trong lòng Xương Thần đại hận, mình bị lừa rồi.
Thật mất mặt.
“Làm sao ngươi biết ta nhất định sẽ tiến vào?”
Lữ Thiếu Khanh cũng không để ý nói: “Lúc đối phó Mặc Họa, phân thân của ngươi cũng đã thèm nhỏ dãi thân thể của ta.”
“Ta không tin ngươi có thể nhịn được!”
Trong lúc Lữ Thiếu Khanh nói chuyện, bên người xuất hiện tia chớp màu đen quanh quẩn ở bên cạnh hắn, phát ra âm thanh xì xì.
Ai, lai lịch bí ẩn, khiến cho cốt truyện của ta cũng trở nên không bình thường.
Lòng ta tổn thương có ai có thể hiểu được đâu.
Tia chớp màu đen khiến Xương Thần vừa kiêng kị vừa muốn chiếm làm của riêng. “Ngươi dám thả ta ra, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận.” Xương Thần biết mình mắc lừa, nhưng nó không sợ.
Lữ Thiếu Khanh cũng không sợ: “Giữa ngươi và phân thân của ngươi không có chút liên hệ nào, thật sự quá tốt.” “Giữa đồng loại các ngươi cũng không có liên hệ, ta rất đa tạ các ngươi.”
Trước đó gặp phải nam nhân muốn thôn phệ tiểu Hắc, sau đó lại thôn phệ một phần của Xương Thần khiến Lữ Thiếu Khanh lập tức biết, bọn chúng hẳn là một thể.
Nhưng may mắn là, giữa bọn chúng không có liên hệ. Khoảng cách xa xôi, không có cách nào kịp thời thông tin, đối với điểm này, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.
“Có ý gì?“ Xương Thần nghe thấy được bóng gió trong đó. “Ngươi còn đụng phải ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận