Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1371: Du long tru yêu

Chương 1371: Du long tru yêuChương 1371: Du long tru yêu
Trong phạm vi ngàn dặm, linh lực gào thét lao tới, hóa thành cơn gió lốc linh lực cực lớn bao phủ, vô số Tụ Linh Trận không ngừng hấp thu linh lực, không ngừng cung cấp năng lượng liên tục cho trận pháp.
Quang mang đại trận lấp lóe, tất cả uy áp phát tán cuốn đến, khuếch tán ra bốn phía.
Đại trận như thế sớm đã bao phủ mấy chục quái vật và nhân loại cấp bậc Nguyên Anh kỳ.
"Đây, đây là cái gì?"
"Gừi"
"Trốn, mau trốn khỏi nơi này!"
"Trốn đi!"
Bọn hắn cảm nhận được nguy hiểm †o lớn, nhao nhao gầm hét lên, tiếp theo là mau chóng chạy tứ tán.
Nhưng, bọn hắn đã rơi vào trong đại trận, muốn rời khỏi đây trừ phi phá được đại trận.
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Cũng chỉ có mấy chục con, hơi lãng phí rồi."
Sau đó, tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, điều khiển đại trận vận chuyển.
Vô số linh lực hội tụ giữa đại trận, một con Cầu Long độc giác xuất hiện.
"Gừp
Một tiếng long ngâm, thiên địa chấn động
Tương Ti Tiên và Tả Điệp bị chấn kinh.
Khoảng thời gian trước Lữ Thiếu Khanh có bày trận, các nàng ta đều biết.
Nhưng các nàng không ngờ trận pháp Lữ Thiếu Khanh bố trí lại lớn như vậy, chiếm diện tích trăm dặm, rộng lớn vô ngần.
Ngay cả các nàng bây giờ cũng đang ở trong đại trận.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh giọng nói uể oải nói cho các nàng biết: "Không cần lo lắng, nơi này rất an toàn, chỉ cần các ngươi không đi ra ngoài."
Nơi này là một trong những nơi an toàn của trận pháp, giống như sinh môn vậy.
Không có Lữ Thiếu Khanh dẫn đường, không ai có thể tìm được nơi này.
Dù là quái vật cách bọn họ rất gần, cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ.
Bọn quái vật nhìn thấy Cầu Long uy vũ bá khí thì thất kinh, Tiêu Y thì hưng phấn: "Nhị sư huynh, huynh cố sy sao?" "Cố ý cái gì?" Lúc này Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên người đại Bạch, thư thái nghỉ ngơi.
"Huynh cố ý khích giận bọn chúng, là muốn dụ bọn chúng vào trong đại trận?"
Thân là tiểu sư muội, đi theo Lữ Thiếu Khanh lâu như vậy, hoặc ít hoặc nhiều cũng đoán ra được tâm tư của Lữ Thiếu Khanh.
Ban nãy vừa nhìn còn không hiểu ra sao, giờ thì đã đoán ra được rồi.
"Nói nhảm, bằng không muội tưởng †a ăn nhiều chết no?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, võ vỗ lồng ngực của mình: "Không dựa vào trận pháp, thật sự cho rằng ta có thể xử lý toàn bộ bọn chúng sao? Đau lắm đấy."
Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng: "Nhị sư huynh lợi hại như vậy, cũng không phải không thể."
Lúc này nếu Tương Ti Tiên và Tả Điệp còn không hiểu thì các nàng đúng là quá ngu ngốc rồi.
Tả Điệp kinh ngạc nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi muốn dựa vào trận pháp tiêu diệt toàn bộ bọn chúng?”
Ánh mắt Tương Ti Tiên phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, ban nấy còn rồi bị chọc giận gần chết, hiện tại trong lòng không thể không bội phục vạn phần.
Nàng ta uốn nắn lại lời Tả Điệp: "Mộc công tử, ngươi muốn tiêu diệt toàn bộ cao thủ của quái vật?"
Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười: "Đương nhiên, nếu không sau này mà đánh nhau, ta còn phải chiếu cố mấy con gà yếu các ngươi, ta chiếu cố không nổi."
Cách nói chuyện trước sau vẫn chọc giận người khác nhưng trong lòng Tương T¡ Tiên không hề tức giận.
Lời Lữ Thiếu Khanh nói là sự thật.
Cuối cùng, nàng ta không thể không bội phục từ tận đáy lòng, nói: 'Mộc công †ử, mưu tính sâu xa, bội phục!"
Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, khen ngợi Tương Ti Tiên: "Ngươi có tâm nhìn hơn gia gia ngươi nhiều."
Tả Điệp bên này không chịu phục, nàng ta nói: "Trận pháp của ngươi có thể tiêu diệt bọn hắn sao?"
Tương Ti Tiên nghe vậy cũng lo lắng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, dù sao mấy chục Nguyên Anh kỳ, đây là một cỗ sức mạnh cường đại.
Lữ Thiếu Khanh không lo lắng: "Xem đã, đánh không lại, chúng ta lại trốn!"
Trong trận pháp, Cầu Long một sừng gương mặt dữ tợn, hung ác tàn bạo, một tiếng rồng hống, long uy bá thế.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Cầu Long toàn thân màu đen thì không kìm được đưa tay đỡ trán.
Móa nó, quả nhiên cốt truyện hỏng bét.
Chẳng qua hắn chỉ rót chút linh lực vào khởi động, cũng chỉ một chút linh lực thôi, sao vẫn là màu đen vậy?
Du Long Tru Yêu!
Trong trận pháp to lớn, mấy chục con quái vật và nhân loại gian tế đều đã trở thành cá trong chậu.
Bọn chúng cảm nhận được nguy hiểm lớn lao nên đang tả xung hữu đột, tứ tán phá vây trong trận pháp.
Sương mù màu đen tràn ngập cuốn ra, che lấp toàn bộ đại trận.
Còn quang mang màu trắng của đại trận sau khi chiếu rọi xuống, sương mù màu đen như tuyết xuân gặp ánh nắng, nhanh chóng hòa tan.
Cầu Long tạo ra từ linh khí tựa như sống lại, một màu trắng đẳng vân giá vũ, như ẩn như hiện trong mây mù.
Long uy to lớn phát ra khiến bọn quái vật thất kinh, vô cùng sợ hãi.
Mặc dù bọn chúng có thực lực Nguyên Anh kỳ nhưng bọn chúng vẫn cảm nhận được khí tức tử vong.
Trong sương mù màu trắng mịt mờ ẩn giấu sát cơ trí mạng,
Mắt thấy mình không thể nào đào thoát, quái vật và nhân loại đều sốt ruột.
"Gừi"
"Liều mạng!"
"Mọi người cùng nhau xuất thủ!"
Sương mù màu đen một lần nữa phóng đại, cho dù là quái vật hay nhân loại, trên người bọn hắn đều mọc ra sương mù màu đen nồng đậm.
Lại một lần nữa hung diễm ngập trời, sát khí lao thẳng tâng mây.
Sương mù màu đen hóa thành vũ khí nhao nhao đánh tới Cầu Long trong mây mù.
"Kengl"
"Kengl"
Trong tiếng sắt thép va chạm, ánh lửa bắn ra bốn phía.
"Gừp
Một tiếng long ngâm, Cầu Long từ trong mây mù hiển lộ ra thân rồng khổng lồ, uy vũ cao quý của nó.
Dường như Cầu Long bị chọc giận, lại một lần nữa phát ra long ngâm, di chuyển cơ thể cường đại đánh về phía quái vật.
"Phập!"
Long trảo sắc bén như lưỡi đao đâm lên người quái vật, sau đó xé nó thành mảnh nhỏ, khiến cho máu màu đen bản ra.
Tiếp đó, đuôi rồng co lại, quất bay một nhân loại, máu tươi điên cuồng phụt ra, người nọ đâm mạnh lên mặt đất, thoi thóp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận