Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3153: Đồ đần mới lên đi (length: 6668)

Một thế giới xuất hiện trong đầu hai người, từ xa đến gần, từ trên cao rút ngắn xuống mặt đất.
Tiên Giới!
Không cần nói rõ, hai người đều biết rõ hình ảnh thế giới xuất hiện trong đầu là Tiên Giới.
Trong Tiên Giới, một cái hố sâu lớn xuất hiện, đen như mực thẳm.
Sương mù luân hồi cuồn cuộn, sau đó từ phía dưới vươn ra cầu thang, dường như nối thẳng xuống Địa Ngục không đáy.
"Rống..."
Tiếng gào thét truyền đến.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu, nhìn về phía chỗ sâu cầu thang.
Tiếng gào thét từ chỗ sâu cầu thang truyền đến.
Một luồng khí tức khiến lòng người run sợ tràn ngập, quỷ dị âm trầm, ở chỗ sâu dường như ẩn chứa một sự tồn tại đáng sợ.
Hai người nhìn nhau, trong lòng chợt hiểu ra.
Cầu thang này nối liền đến Tiên Giới, từ cuối cầu thang sẽ xuất hiện một sự tồn tại đáng sợ, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn hai người không thể ngăn cản được, những sự tồn tại đáng sợ này sẽ giết đến Tiên Giới, tiêu diệt Tiên Giới triệt để.
Lữ Thiếu Khanh không nhịn được chửi thề: "Hèn hạ!"
Dùng người Tiên Giới để uy hiếp hai người bọn họ.
Mục đích rất đơn giản, muốn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn hai người ngăn cản những con quái vật Đọa Thần xuất hiện từ phía trên.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ đến một điều sâu xa hơn, quái vật không ngừng kéo đến, hắn và Kế Ngôn chỉ có hai người không thể cứ ở đây ngăn cản mãi.
Cách tốt nhất là giết ngược lên, phá hủy đầu nguồn.
Lữ Thiếu Khanh ôm đầu, cảm thấy rất đau đầu, "Nghiệp chướng thật!"
"Sao lại bày ra những chuyện này?"
"Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?"
Có lẽ là đến Thần Chi Cấm Địa, có lẽ là đào đầu lâu Tiên Đế, có lẽ là chặn công kích của Tiên Đế, lại hoặc là nói thân phận Đường Tăng của hắn bị phát hiện các loại.
Mặc kệ là nguyên nhân nào, mặc kệ là do đâu xảy ra vấn đề.
Hắn bây giờ đã bị cuốn vào vòng xoáy, khó mà thoát ra.
Sức hút lớn của vòng xoáy, khiến hắn chỉ có thể đi thẳng xuống, không còn cách nào khác.
Giống như lời Kế Ngôn, giết đến cuối cùng, trấn áp tất cả, mới có thể thoát thân.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn, mong chờ nói: "Chúng ta về nhà thôi!" Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn, "Khoảng thời gian này, không qua được đâu."
Chỉ có trời mới biết phía trên có bao nhiêu sự tồn tại đáng sợ.
Không giống với quái vật Đọa Thần phía dưới Tiên Giới.
Quái vật Đọa Thần phía dưới đều là pháo hôi, không đáng tiền, thực lực cũng không tính là mạnh.
Nhưng quái vật Đọa Thần phía trên thì khác.
Tùy tiện một con đi xuống cũng có thể tiêu diệt bảy tám phần Tiên Giới.
Thời gian quái vật Đọa Thần xuất hiện là bao lâu, không ai biết rõ.
Trong dòng sông thời gian dài dằng dặc, trời biết được có bao nhiêu quái vật Đọa Thần?
Có khả năng giống như đã nghĩ trước đó, một đám Tiên Đế, hai tay hai chân cộng lại đều đếm không hết.
Thậm chí, có lẽ Tiên Đế ở bên kia bất quá chỉ là lâu la cấp thấp, trên Tiên Đế còn có những sự tồn tại càng mạnh, càng đáng sợ hơn.
Nghĩ đến những khả năng này, Lữ Thiếu Khanh đã cảm thấy tương lai mịt mù.
Kiểu thời gian như thế, bao giờ mới kết thúc?
Cách tốt nhất là chuồn êm, chạy càng nhanh càng tốt.
Chạy về nhà, làm một trạch nam, đánh chết cũng không ra ngoài.
Khoảng thời gian như vậy mới là khoảng thời gian tốt.
Đối với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn cười ha ha, "Ha ha..."
Kế Ngôn không tin những lời này của Lữ Thiếu Khanh.
Hắn hỏi ngược lại một câu, "Đã bị uy hiếp, ngươi định cứ như vậy?"
Đối với sự uy hiếp, sư đệ của hắn còn quá khích hơn cả hắn.
Sẽ nghĩ mọi cách để tiêu trừ mọi mối uy hiếp.
"Ngươi coi ta là người thế nào?" Lữ Thiếu Khanh không vui hét lên, "Ta là loại người thích chiến đấu sao?"
"Người ta muốn đến gây sự với ta, ta đại nhân có đại lượng, không so đo với bọn họ, chút chuyện cỏn con?"
"Ta đã là nửa bước Tiên Đế, phải có độ lượng của nửa bước Tiên Đế, bụng có thể chứa thuyền..."
Kế Ngôn nghe vậy, nghi hoặc đánh giá Lữ Thiếu Khanh, "Không thích hợp!"
Lữ Thiếu Khanh liên tục gật đầu, "Đúng vậy, ta cũng thấy thế giới này không thích hợp, mau về nhà thôi, đừng miễn cưỡng..."
"Là ngươi không thích hợp." Kế Ngôn càng thêm nghi hoặc.
Phản ứng của Lữ Thiếu Khanh có chút khác thường so với bình thường.
Trước kia cho dù là sợ, cũng không đến nỗi như vậy.
Bây giờ Lữ Thiếu Khanh sợ có hơi quá.
"Mả mẹ nó," Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Có ý gì?"
"Mẹ nó, nếu ta thực lực đầy đủ, ta có cần phải bộ dạng này không?"
"Chẳng phải là vì không có thực lực nên mới có thể ngoan ngoãn quay về hay sao, lưu giữ Thanh Sơn không lo không có củi đốt, biết không?"
Lữ Thiếu Khanh muốn khóc.
Nếu ma quỷ tiểu đệ còn sống, hắn hoàn toàn có thể lợi dụng phòng thời gian để dưỡng thương và tăng cường thực lực.
Không cần phải vất vả đi cướp đoạt bản nguyên Đọa Thần, từng chút gặm nhấm, chậm rãi khôi phục.
Không có ma quỷ tiểu đệ phụ trợ, trong lòng Lữ Thiếu Khanh có chút bất an, thiếu thốn sức mạnh.
Hắn không giống Kế Ngôn.
Lá bài chủ lực không dùng được trong chốc lát, trong lòng sao có thể không hoảng hốt?
Về phần bị sự tồn tại vô thượng để mắt tới, hắn cũng muốn đi đánh nổ sự tồn tại đang để mắt đến mình.
Bất đắc dĩ thực lực không cho phép.
Không có thực lực, còn làm gì cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ?
Ngoan ngoãn trở về, an phận chờ đợi phát triển đến khi thực lực đủ rồi sẽ ra núi cũng không muộn.
Haiz, nói cho cùng, vẫn là do vấn đề của ma quỷ tiểu đệ.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng vô cùng phiền muộn, toàn là lũ không đáng tin cậy.
Đám người bên cạnh mình, đến thời khắc quan trọng thì lại luôn luôn ăn cơm.
Kế Ngôn nhìn Lữ Thiếu Khanh, tựa hồ muốn nhìn thấu Lữ Thiếu Khanh.
"Sao?" Lữ Thiếu Khanh khó chịu, ưỡn ngực, "Ngươi có ý kiến gì?"
"Không có!" Kế Ngôn thu lại ánh mắt, "Muốn về thì ngươi cứ về đi."
"Mẹ kiếp," Lữ Thiếu Khanh khó chịu, "Ngươi nhất định phải đi lên à?"
"Không thể nghe lời người ta khuyên bảo sao? Ta không muốn quản ngươi, ngươi muốn lên thì tự mình đi lên đi, chỉ có đồ ngốc mới lên đó."
Kế Ngôn cũng không tức giận, một bước phóng ra, thân ảnh lóe lên, đến trước cầu thang, sau đó quay đầu nói với Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi quên một chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Không gian nơi này bị giam cầm, ngươi không có cách nào trở về."
"Ốc nhật..."
Sau khi nói xong, Kế Ngôn cũng không thèm quan tâm đến Lữ Thiếu Khanh, từng bước từng bước đi lên.
Không bao lâu, Lữ Thiếu Khanh cũng theo sau.
Kế Ngôn lộ ra nụ cười, không quay đầu lại, "Chỉ có đồ ngốc mới lên?"
"Đúng, ta đến xem đồ ngốc..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận