Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1816

Chương 1816
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Cận Tuy rơi vào trầm tư, suy tính thật lâu, hắn ta nhìn qua Cận Hầu: “Có thể liên hệ với Vân Tâm không?”
Sắc mặt Cận Hầu lập tức trở nên khó coi, hắn ta biết phụ thân mình muốn làm gì.
Muốn thông qua Tuyên Vân Tâm làm người trung gian để cầu xin Lữ Thiếu Khanh bọn hắn tha thứ?
“Phụ thân, người muốn cúi đầu trước bọn họ sao?”
Nghĩ đến chuyện mình cúi đầu trước Lữ Thiếu Khanh, Cận Hầu phiền não một cách khó hiểu.
Cận Tuy lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu không, ngươi còn cách nào khác sao?”
Thực lực Điểm Tinh phái trước mặt tu sĩ Luyện Hư kỳ không đáng chú ý, bằng không thì cũng sẽ không cúi đầu trước ma tộc, giảng hòa với ma tộc.
Cận Hầu tức giận bất bình, cảm thấy có loại cảm giác buồn nôn: “Sợ là bọn hắn không đồng ý!”
Phải cúi đầu với Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn bọn hắn, Cận Hầu cảm thấy buồn nôn, rất muốn nôn.
Tân Nguyên Khôi cũng có suy nghĩ như vậy, Lữ Thiếu Khanh giết tôn nhi của hắn ta, thù này không đội trời chung.
Hắn ta không tình nguyện cúi đầu trước bọn họ.
Biểu cảm của Tân Nguyên Khôi và biểu cảm của Cận Hầu không khác gì lắm, giọng căm hận nói: “Chỉ sợ bọn hắn muốn hạ tử thủ với Điểm Tinh phái chúng ta.”
Cận Tuy lại một lần nữa cười một tiếng, trong tươi cười ngược lại có mấy phần tự tin: “Ta từng nghe nói về Lữ Thiếu Khanh, nghe nói hắn rất thích linh thạch.”
“Ở môn phái còn ít linh thạch, nếu như có thể, không không ngại đưa hết toàn bộ cho hắn.”
Cận Hầu trầm mặc, Lữ Thiếu Khanh thích linh thạch đã không phải là bí mật gì.
Ở Trung Châu hắn đã lường gạt không ít của ngũ gia tam phái.
Cách này của phụ thân hắn ta nghe có vẻ cũng có vài phần tác dụng.
Cận Tuy không hổ là chưởng môn, rất nhanh chóng có thể tìm ra được một đường sống cho môn phái của mình.
Hắn ta nói với Cận Hầu: “Liên hệ với Vân Tâm, để nàng ta nể tình xưa, giúp môn phái một tay, hỗ trợ van nài, lại đưa thêm linh thạch, Điểm Tinh phái chúng ta chưa hẳn không thể vượt qua kiếp nạn lần này.”
Sau đó, hắn ta lại nghiêm túc nói với Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi: “Ta biết hai người các ngươi có khúc mắc với Lữ Thiếu Khanh, nhưng vào lúc này, thù hận của các ngươi có lớn hơn nữa thì cũng phải bỏ qua, nếu không, chúng ta nguy rồi.”
Cận Hầu và Tân Nguyên Khôi trầm mặc, nhưng bọn hắn cũng biết, biện pháp trước mắt là biện pháp tốt nhất.
Cận Hầu cắn răng, gật đầu: “Ta đã biết, ta đi tìm Vân Tâm!”
Nhưng mà, bỗng nhiên một cỗ ba động huyền diệu khuếch tán, xuyên thấu qua tất cả mọi người, cơ thể và đầu óc mấy người Cận Tuy chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Vào thời khắc này, cho dù là các tu sĩ Hóa Thần như Cận Tuy, Tân Nguyên Khôi, các tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Cận Hầu hay Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ, các đệ tử môn nhân khác đều cảm nhận được dường như trên bầu trời xuất hiện tồn tại đáng sợ nào đó.
Mặt đất có chút rung động giống như đang xảy ra địa chấn cỡ nhỏ.
Tiếp đến linh khí chung quanh dần dần tăng nhiều, hóa thành sương trắng.
Linh khí vốn khiến người ta cảm thấy thoải mái bây giờ lại khiến cho đám người có một loại cảm giác nặng nề, như gông xiềng khiến đệ tử Điểm Tinh phái cảm thấy khó chịu, trong lòng trĩu nặng, tựa như sắp đại họa lâm đầu.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Lòng ta tốt hoảng!”
“Có phải sắp xảy ra chuyện lớn gì rồi không?”
“Trên bầu trời có cái gì tới? Là ma tộc sao?”
“Đáng ghét, những linh khí này xảy ra chuyện gì?”
“Không biết vì sao, ta cảm thấy nguy hiểm sắp xảy ra.”
“Làm sao bây giờ?”
“Không cần lo lắng, nơi này là môn phái của chúng ta, có chưởng môn, có trưởng lão ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
“Không ai dám đến Điểm Tinh phái gây chuyện.”
Các đệ tử Điểm Tinh phái nghị luận ầm ĩ, chung quanh trở nên có chút khác thường khiến không ít người trong lòng bất an.
Nhưng cũng có người vô cùng tự tin, dù sao Điểm Tinh phái cũng là một trong hai đại môn phái Yến Châu, sự cường đại không thể nghi ngờ.
Mấy người Cận Tuy thân hình lóe lên, rời khỏi đại điện đi lên bầu trời.
Xuyên qua mây mù, sau khi nhìn thấy hai bóng người trên bầu trời cao hơn, Cận Hầu kinh ngạc kêu lên: “Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn!”
Giọng nói mang theo hoảng sợ, thân thể cũng nhịn không được run rẩy.
Đây là sự sợ hãi xuất phát từ linh hồn, đối mặt với tồn tại cao cấp, sinh mệnh có nguồn gốc cấp thấp sẽ e sợ theo bản năng.
Mặc dù Cận Hầu hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn thành muôn mảnh nhưng khi nhìn thấy bọn họ vẫn không kìm được sợ hãi theo bản năng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không cố gắng phát ra khí tức nhưng đối với tu sĩ cấp thấp mà nói sự kinh khủng của hai người không hề giảm bớt.
Cận Tuy cảm nhận được khí tức mờ mịt trên người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, thâm bất khả trắc cường đại, tiểu tâm can run lên.
Cộng thêm hai người có thể xuất hiện ở đây, nói rõ đây đích thật là hai vị tu sĩ Luyện Hư kỳ giết ma tộc.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn trong mắt Cận Tuy đã được tăng thêm một tầng buff.
Buff của sát thủ Luyện Hư kỳ, ai thấy mà không sợ?
Cận Tuy cảm thấy bắp chân mình đang run rẩy, hắn ta muốn trực tiếp nhào tới, quỳ xuống hô to tha mạng.
Nhưng tốt xấu gì hắn ta vẫn có thể khắc chế được, Cận Tuy hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười, bay thẳng lên trời.
Trên đường đi, Cận Tuy không ngừng điều chỉnh nụ cười của mình, để cho mình cười lên như một lão gia gia hiền hòa.
Khi đến cách hai người khoảng ba trượng, Cận Tuy lập tức hành lễ, vô cùng cung kính, thậm chí mang theo vài phần khiêm tốn: “Hai vị công tử!”
Lữ Thiếu Khanh nhìn hắn ta một cái: “Chưởng môn Điểm Tinh phái?”
Có hi vọng!
Mắt Cận Tuy sáng lên, vội vàng nói: “Đúng vậy, hai vị công tử, ta...”
Nhưng mà, điều khiến Cận Tuy không ngờ tới là hắn ta còn chưa nói xong đã thấy Lữ Thiếu Khanh chỉ một ngón tay với hắn ta.
Khép chỉ thành kiếm, một sát na, Cận Tuy như thấy một thanh tiên kiếm đâm về phía hắn ta.
Kiếm quang lấp lánh, đau nhói mắt hắn ta, kiếm ý dữ dằn như xuyên thấu linh hồn hắn ta.
Cận Tuy thậm chí cảm nhận được khí tức tử vong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận