Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1748

Chương 1748
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
“Muốn chết!” Đầu tiên, Đoan Mộc Kình Thiên giận dữ, sau đó lại cười lạnh: “Ngươi cho rằng chọc giận ta ta sẽ cho ngươi chết thống khoái sao?”
“Ngươi đừng có mơ! Ta sẽ từ từ tra tấn ngươi, để cho ngươi được trải nghiệm cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong.”
“Đến lúc đó, nhân tình của ngươi, Lữ Thiếu Khanh….”
Bỗng nhiên, một giọng nói bất mãn vang lên.
“Này này, đủ rồi nhé, nhân tình nhân tình thì thôi đi, ngươi còn gọi tận tên ra à? Ta không biết sĩ diện à?”
Giọng nói lười biếng quen thuộc khiến cho mấy người Nhan Hồng Vũ sững sờ, nhìn lại.
Lữ Thiếu Khanh lại xuất hiện trên bầu trời.
Tiêu Y, Doãn Kỳ thở phì phì, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Đoan Mộc Kình Thiên. Lão gia hỏa này thật đáng ghét.
Quản Đại Ngưu thì âm thầm kín đáo khen Đoan Mộc Kình Thiên trong bụng. Nói hay lắm, nên nói thêm vài câu nữa.
“Lữ công tử!”
Bên Nhan Hồng Vũ vừa mừng vừa sợ, mà Ma tộc thì kinh hãi, mấy vị Hóa Thần như lâm vào đại địch.
Đoan Mộc Kình Thiên nhìn Lữ Thiếu Khanh đầy nghi hoặc.
Rất khó để khiến cho người ta tin tưởng một người trẻ tuổi như vậy lại là một vị Luyện Hư kỳ.
Đoan Mộc Kình Thiên không nhịn được mà nghi ngờ, không phải mình bị lừa chứ?
Lão ta đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lát rồi hỏi: “Ngươi chính là Lữ Thiếu Khanh?”
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, thậm chí còn chẳng thèm để ý đến Đoan Mộc Kình Thiên, mà quay sang bên Ma tộc hô hào có vẻ ngang ngược càn rỡ: “Không có người sao? Ta không nói chuyện với chó.”
“Đáng chết!” Đoan Mộc Kình Thiên giận dữ, lập tức ra tay với Lữ Thiếu Khanh. Dù sao thì có Hàn Chương ở đây, dù Lữ Thiếu Khanh có là Luyện Hư kỳ lão ta cũng không sợ.
Trong cơn phẫn nộ, lão ta lại dốc toàn bộ thực lực của mình. Linh lực gào thét như bão táp giá lâm, uy áp cường đại lại khiến cho tu sĩ nhân tộc bên dưới phụt máu.
Sức mạnh cường đại gào thét mà đến, khí thế như muốn xé Lữ Thiếu Khanh thành từng mảnh nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh không đổi sắc. Đối phó với Đoan Mộc Kình Thiên, thậm chí hắn còn không cần ra tay.
Tiêu Y đã không nhịn được nữa rồi, hết lần này đến lần khác nói xấu Nhị sư huynh của nàng mãi thôi.
Nếu không phải Nhị sư huynh ngăn lại, nàng đã lao ra chém Đoan Mộc Kình Thiên thành muôn mảnh từ lâu.
Hiện giờ lão ta còn dám ra tay trước, cũng không nhịn được nữa.
Tiêu Y vung Lan Thủy Kiếm lao ra, hét lớn: “Lão cẩu tử, để ta tới chặt cái đầu chó của ngươi!”
“Đã làm chó còn không cho người ta nói nữa à?”
“Làm chó phải có giác ngộ làm chó, cứ làm một con chó cho tốt là được rồi, còn học nhân loại nói chuyện làm gì?”
“Tới đây, tới đây, để ta xem con chó nhà ngươi lợi hại chừng nào? Người của Ma tộc đói quá ăn quàng hay sao? Đến con chó già như ngươi mà cũng nhận?”
Nàng vừa xuất kiếm vừa nã pháo miệng.
Đoan Mộc Kình Thiên bị tức đến mức tam thi thần đều nổ tung, hai mắt lão ta đỏ kè, tóc bay tán loạn, sắp giận điên lên rồi: “Ta muốn giết xú nha đầu nhà ngươi!”
Vì sao? Vì sao trên thế giới này lại có nha đầu đáng ghê tởm như thế?
Bên dưới, Ngao Thương, Mị Phi và một đám học sinh học viện Trung Châu đầy đau khổ.
Chính là cảm giác này.
Bọn họ thân là học sinh học viện Trung Châu, hoặc ít hoặc nhiều đều từng bị Tiêu Y khiêu chiến.
Đánh nhau với Tiêu Y, đánh không lại thì thôi đi, càng chết là cái miệng kia của Tiêu Y có thể khiến cho người ta tức chết.
Luận thực lực, Tiêu Y không phải học sinh đứng đầu toàn trường.
Nhưng xét về pháo miệng, Tiêu Y tuyệt đối, chắc chắn, không nghi ngờ gì, là vô địch toàn trường.
Cho nên, Ngao Thương, Mị Phi và học sinh học viện Trung Châu đều nhìn Đoan Mộc Kình Thiên bằng ánh mắt thông cảm. Bị Tiêu Y chọn làm đối thủ coi như xui xẻo rồi.
Bên này Đoan Mộc Kình Thiên giao thủ một lát, phát hiện Tiêu Y chỉ là Hóa Thần sơ kỳ cảnh giới tầng một.
Cảnh giới này mà cũng dám ra tay với lão ta sao?
“Nha đầu thối. Chết đi!”
Cảnh giới thực lực của Đoan Mộc Kình Thiên cao hơn Tiêu Y, lão ta định chơi chết Tiêu Y, để cho nàng phải hối hận vì đã nói những lời kia.
Nhưng sau khi giao thủ, lão ta mới kinh hoảng phát hiện ra Tiêu Y rất mạnh, mạnh nhất trong cảnh giới ấy.
Kiếm ý tinh thuần, pháp thuật cao giai, kiếm quyết kinh khủng, cái nào cũng mạnh hơn lão ta.
Mà linh lực trong cơ thể nàng thì mãnh liệt như thủy triều, bành trướng mạnh mẽ.
Sức chiến đấu thể hiện ra không phải là của một Hóa Thần tầng một.
Nha đầu hỗn đản này đang giả heo ăn thịt hổ sao?
Càng chết là, lão ta đang bị thương, sức chiến đấu bị hao tổn, này lên kia xuống, lão ta bị Tiêu Y đè xuống đánh.
Nhân tộc bên dưới thấy cảnh tượng này đều trợn tròn hai mắt.
Tiểu nha đầu ngọt ngào đáng yêu này lại kinh khủng như vậy sao?
Lại có thể đè Đoan Mộc Kình Thiên ra đánh, rốt cuộc thực lực của nàng mạnh cỡ nào?
Sắc mặt của Ngao Thương, Mị Phi và đám học sinh càng khó coi hơn nữa.
Nha đầu này càng mạnh, sau này còn ai có thể trị được nàng nữa?
“A, chó già, ngươi không làm được nữa rồi sao?”
“Đúng là già rồi, còn không chịu nhận mình già không làm ăn được gì nữa.”
“Ma tộc đúng là mù rồi mà, không ngờ lại đi nhận con chó già nhà ngươi.”
“Không phải là bọn chúng thấy ngươi già rồi, răng yếu, không sợ bị cắn ngược, mới thu nhận ngươi đấy chứ?”
Tiêu Y khong ngừng nói xa xả bên tai Đoan Mộc Kình Thiên khiến cho cơn giận của lão ta không thể nguôi đi được.
Đoan Mộc Kình Thiên bị đè ra đánh, cũng không phản kích được pháo miệng, chỉ biết ôm cục phẫn nộ trong lòng.
Ầm ầm!
Quả cầu lửa nện xuống Đoan Mộc Kình Thiên.
Đoan Mộc Kình Thiên giận dữ. Lại là một chiêu này?
“Coi ta là kẻ ngốc sao?”
Đoan Mộc Kình Thiên hung hăng đánh tan quả cầu lửa, sau tiếng nổ cực lớn, khói đặc cuồn cuộn bốc lên bao phủ khắp nơi.
Đoan Mộc Kình Thiên ngạc nhiên. Uy lực lần này không giống với trước đó.
Nhưng một vòng kiếm quang đọt nhiên xuất hiện từ trong màn sương dày đặc, xuyên thấu màn sương, giết tới trước mặt Đoan Mộc Kình Thiên.
Chờ khi lão ta kịp phản ứng thì đã không kịp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận