Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2099

Chương 2099Chương 2099
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Sư bá thì thế nào?
“Không nghe lời đúng không?” Lữ Thiếu Khanh rút Mặc Quân kiếm ra: “Ngươi có tin ta đâm mông ngươi không?”
Mặc Quân nhảy ra, nước bọt chảy ào ào: “Lão đại để cho ta đâm hắn.”
“Hắn ăn ngon lắm.”
Cành lá cây ngô đồng run lân. Đáng ghét!
Tiểu hắc kiếm đáng ghét, chủ nhân ác liệt, tiêu tiểu tử khốn kiếp ngươi cũng càng ác liệt hơn.
Tiêu Sấm thấy thế, một lần nữa nói: “Được rồi, không có việc gì, không có việc gì.” “Tiểu tử ngươi khách khí với thần thụ một chút.”
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Sư bá, đây là một gốc cây đê tiện, người tốt với hắn, hắn còn không lĩnh tình, phải thu thập.”
Tiêu Sấm bị tức chết, cái tên tiểu tử khốn kiếp này.
Gặp ai cũng thế à?
Đây là thần thụ, ngươi cho rằng ngươi làm thế có thể dọa hắn ta sợ sao?
Có loại thần thụ này, ai mà không cung phụng nó như tổ tông chứ?
Nhưng mà sau một khắc, Tiêu Sấm lại nói không ra lời, gương mặt cây ngô đồng hiện ra, nghiến răng nói với Tiêu Sấm: “Xin lỗi nhé.”
Cây ngô đồng không muốn xin lỗi nhưng không thể không làm như vậy.
Hắn ta biết tính tình của Lữ Thiếu Khanh, nói đâm là đâm, tuyệt đối không phải nói đùa. Vì cái mông của mình, nói xin lỗi vẫn có thể chấp nhận được.
Thích sờ thì sờ đi.
Tiêu Sấm trợn tròn mắt, đây là thần thụ sao?
Xương cốt mềm vậy sao?
Bất giác, trong lòng Tiêu Sấm không kìm được sinh ra mấy phần đồng tình.
Thần thụ thì đã sao chứ?
Đối mặt với sư điệt của mình, không phải vẫn ngoan ngoãn nghe lời sao.
AIl Cái tên tiểu tử khốn kiếp này, càng ngày càng khó chơi.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nói với Tiêu Sấm: “Sư bá, muốn sờ cứ sờ đi.”
“Người muốn ngủ với hắn cũng được.”
Tiêu Sấm nhe răng, đây là lời lẽ thô bỉ gì vậy.
Đi mấy nơi chưa khai hóa Ma giới, Yêu giới kia nên càng trở nên thô bỉ, bất lịch sự sao? Ai, tương lai Lăng Tiêu Phái đáng lo quá.
Mặc Quân kiếm rất thất vọng, lãng không mà đi: “Không có ý nghĩa, ta đi tìm Vô Khâu và muội muội chơi.”
Lữ Thiếu Khanh thì ngồi ở phía trên, nhìn Tiêu Sấm sờ cây ngô đồng như vuốt ve mỹ nữ.
Hắn chậc chậc vài tiếng: “Sư bá, lau nước miếng của người một chút có được không hả.” “Cần thận dọa cây già sợ đấy.”
“Ừ, ừ.” Tiêu Sấm nghe xong thấy có lý, vội vàng lau khóe miệng, sau đó mới phản ứng được: “Tiểu tử, khốn kiếp.” Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt sắc bén tựa như đao, nhìn thẳng Tiêu Sấm: “Sư bá, ngươi mang theo bá phụ bá mẫu tới tìm ta, không phải là muốn bắt nạt ta đấy chứ?”
Tiêu Sấm trong lòng giật thót một cái, lúc này cười ha hả: “Tiểu tử, ngươi đang nói đùa gì vậy?
“Tiểu Y lâu như vậy không gặp đại ca và đại tẩu ta, trở về cũng không về nhà một chuyến, ta chỉ có thể mang theo bọn hắn tới đây tìm người.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Điều này cũng đúng.” “Được rồi, người Tiêu gia mọi ôn chuyện đi, ta không rảnh cùng các ngươi.”
Sau khi nói xong thuận thế nằm trên tàng cây, tiếp tục đọc Thiên Cơ Bài.
Tiêu Y bên này ôm phụ thân mâu thân của mình, ba người ngồi ngoài trời, ríu ra ríu rít kể lại trải nghiệm những năm gần đây của nàng.
Đi qua Ma Giới xông xáo, đi qua Yêu giới du lịch, còn chơi bời ở Trung Châu.
Tiêu Dũng và Tô Uẩn Ngọc nghe thấy những chuyện nàng trải qua mà tim đập run rẩy.
Những chuyện nữ nhi tùy tiện trải qua còn đặc sắc hơn cả những gì đời này hai vợ chồng bọn họ trải qua.
Hai vợ chồng bọn hắn xông xáo ở một tiểu huyện cả một đời, mà nữ nhi của bọn hắn thì giống như đã đi xông xáo một vòng thế giới.
Tô Uẩn Ngọc đau lòng ôm nữ nhi của mình: “Cực khổ quá, đã chịu khổ không ít rồi nhỉ.” Tiêu Y cười hắc hắc: “Cực khổ gì cũng chẳng tới phiên con, có Đại sư huynh và Nhị sư huynh ở bên, không ai có thể khi dễ con. “Đi theo hai vị sư huynh rất vui vẻ, đặc biệt là Nhị sư huynh, chăm sóc con rất tốt.” “Đi theo bọn họ, con phát triển rất lợi hại.”
Tô Uẩn Ngọc trong lòng khẽ động, nhìn Lữ Thiếu Khanh ở xa một cái.
Thân là tu sĩ, ánh mắt Tô Uẩn Ngọc có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Nằm trên tàng cây, phần lớn cành lá che khuất hắn, cành lá đón gió rung động, khẽ lắc lư, thỉnh thoảng để lộ ra toàn bộ hình dáng của hắn. Tia nắng cuối chiều chiếu xuyên qua cành lá rọi lên gương mặt hắn giống như một công tử văn nhã dưới trời chiều.
Tô Uẩn Ngọc không kìm được tán thưởng một tiếng: “Tuổi nhỏ anh tài!”
Tiêu Y nghe vậy, cười càng thêm vui vẻ, có người khen Nhị sư huynh mình khiến nàng cảm thấy không khác gì khen mình.
Đôi mắt to của Tiêu Y híp lại thành vầng trăng khuyết: “Còn không phải sao, Nhị sư huynh rất lợi hại, cũng có rất nhiều người thích huynh ấy.” Ừm, người hận không thể đánh Nhị sư huynh một trận cũng rất nhiều.
Nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Tiêu Y khiến Tô Uẩn Ngọc cũng cười: “Thật sao? Nhưng mà cũng đúng, tuấn lang anh tài như vậy, thế nhân ai mà không thích chứ?”
Tiêu Dũng ở bên cạnh nghe thấy càng khó chịu.
Nữ nhỉ mở miệng ngậm miệng chính là Nhị sư huynh, trước kia là treo phụ thần ông ta ngoài miệng, giờ chỉ treo Nhị sư huynh nàng ngoài miệng. Điều này khiến trong lòng ông ta có một loại cảm giác mất mát.
Thê tử bên này thế mà cũng liên tục khen ngợi tên kia, nhìn giống như muốn trói về làm con rể vậy.
Không thể nhịn.
Tiêu Dũng ho khan một tiếng: “Cái gì yêu hay không yêu, tiểu tử kia tính cách ác liệt lắm.”
Tiêu Y không phục, chủ động mạnh miệng: “Cha, Nhị sư huynh đối với người nhà rất tốt." “Được rồi, được rồi.” Trong lòng Tiêu Dũng càng thêm tức giận, không muốn tranh luận với nữ nhi, ông ta nói với thê tử: “Hai mẹ con các nàng về trước đi.”
Tiêu Y cảnh giác lên: “Cha, người muốn làm gì?”
Tiêu Dũng cười, chẳng qua ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta nói với Tiêu Y: “Ta đi tìm Lữ công tử nói lời cảm tạ, cảm tạ hắn đã chăm sóc con.”
“Phu nhân, người nói có đúng không?” Tô Uẩn Ngọc gật đầu: “Lễ ra như thế, khi nào đó còn phải mời hắn đến nhà làm khách, cảm tạ hắn đàng hoàng.” Tiêu Y nhắc nhở Tiêu Dũng: “Cha, người đừng trêu chọc Nhị sư huynh, nếu không người sẽ nếm mùi đau khổ đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận