Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3281: Ngươi như thế nào chân thực? (length: 6320)

Lữ Thiếu Khanh oán trách khiến không khí oán giận càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó, xung quanh ánh sáng một trận nhấp nháy.
Vút!
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên cảm giác được trời đất quay cuồng, đến khi kịp phản ứng thì hắn đã cùng Tiểu Hắc xuất hiện trên mặt đất.
Lữ Thiếu Khanh nhìn xung quanh, không phải nơi vách núi hắn vừa nhảy xuống, mà là một địa phương khác.
Lữ Thiếu Khanh nhịn không được nói, "Thật là, thế giới ý thức cũng có cảm xúc sao?"
"Nói nó, còn giở trò tính khí?"
"Ta còn chưa Vấn Tha đòi bồi thường đây, suýt chút nữa làm ta nghẹn chết không nói, ta còn chưa có cách nào liên thông với Hảo Đại Nhi của ta...."
Đột nhiên, chiếc nhẫn trên tay Lữ Thiếu Khanh lóe sáng, bóng dáng nữ nhân xuất hiện, mặt lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nữ nhân, khẩn trương nói, "Làm gì?"
"Giữa ban ngày ngươi chạy đến đây, để người ta nhìn thấy không hay, nhanh về đi, mau về..."
"Có chuyện gì thì về nhà rồi nói..."
Vẻ mặt đó cứ như là đang vụng trộm gian tình, sợ bị người khác bắt gặp.
Cực kỳ giống kẻ ăn vụng!
Nữ nhân không nhịn được, mắng, "Hỗn trướng!"
"Ta sát!" Lữ Thiếu Khanh không vui, ưỡn ngực, trừng mắt nhìn nữ nhân, "Vừa ra là đã mắng người, ai dạy ngươi?"
"Mình thân phận gì trong lòng không có chút suy nghĩ nào sao? Ngươi làm như vậy chỉ khiến bản thân mình mất giá."
"Ngươi thô lỗ như thế, ta nào dám mang ngươi ra ngoài gặp người?"
"Ta là người sĩ diện, cũng không muốn bị người ta chê cười..."
Nữ nhân nghiến răng, gân xanh trên trán nổi lên, trong nháy mắt vung tay lên.
"Khoan đã!" Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên hét lớn, "Ngươi đừng nhúc nhích, để ta xem..."
Sau đó hắn xích lại gần hai bước, nheo mắt nhìn chằm chằm nữ nhân.
Nữ nhân đầu tiên sững sờ, sau đó giận dữ, "Nhìn cái gì?"
Lữ Thiếu Khanh đi vòng quanh nữ nhân hai vòng, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc, hiếu kỳ, nhìn nữ nhân từ trên xuống dưới.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vòng xong, xoa cằm lẩm bẩm, "Ta sát, sao cảm giác có chút không giống?"
Hắn hỏi nữ nhân, "Ngươi vụng trộm đi bảo dưỡng hả?"
"Tiêu tiền tùy tiện, không phải là thói quen tốt, ngươi không biết kiếm tiền khó khăn thế nào à?"
"Bốp!" Nữ nhân thực sự nhịn không được, một bàn tay vung xuống, hung hăng tát lên người Lữ Thiếu Khanh.
"A!" Lữ Thiếu Khanh hét to một tiếng, đích thân cảm nhận, hắn càng thêm khẳng định.
"Sao ngươi trở nên chân thực rồi? Ngươi ăn cái gì?"
Nữ nhân so với trước đây càng giống một người hơn.
Trước kia nữ nhân tuy có hình dáng, nhưng nhục thân nàng lúc nào cũng có chút hư ảo, như trong sương mù, không chân thực.
Bây giờ nữ nhân đã chân thực, có da có thịt, giống như nhục thân đã ngưng tụ hoàn chỉnh, trở thành một người thật sự.
Nhìn bộ dạng giật mình của Lữ Thiếu Khanh, trên mặt nữ nhân lộ ra nụ cười nhạt, sau đó hơi có vẻ đắc ý nói, "Ngươi đoán xem!"
Nói xong, nữ nhân cảm thấy toàn thân dễ chịu.
Cái cảm giác thoải mái vui vẻ này thật không thể hình dung được.
Lấy đạo của người trả lại cho người!
Thật sảng khoái!
Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi nhìn nữ nhân, "Ngươi đoán xem ta có đoán không?"
Nụ cười và tâm tình tốt của nữ nhân lập tức biến mất.
Quả nhiên đủ hỗn trướng.
"Hừ!"
Nữ nhân khó chịu hừ một tiếng, Lữ Thiếu Khanh lập tức chỉ nàng nói, "Có phải ngươi lại trộm dùng tiên thạch của ta?"
"Ngươi không làm gì tốt sao? Ngươi là đồ ăn trộm?"
"Hỗn trướng!" Nữ nhân tức giận đến nghiến răng, lại một bàn tay vung tới.
Lữ Thiếu Khanh thân ảnh lóe lên, tránh được một chưởng của nữ nhân, lúc này dương dương đắc ý, chỉ vào nữ nhân nói, "Cho là ta dễ bắt nạt hả?"
"Đây không phải địa bàn của ngươi, ngươi bớt hống hách lại đi, ngươi cho rằng ngươi là Tiên Đế à?"
"Nói cho ngươi biết, Tiên Đế đến ta cũng không sợ, chỉ là Tiên Đế thôi, ta một tay liền tóm được...."
Lời còn chưa dứt, bịch một tiếng, thân ảnh Lữ Thiếu Khanh trong nháy mắt biến mất.
Tiểu Hắc vừa tỉnh giấc bên cạnh giận tím mặt, "Không được bắt nạt cha ta..."
Thân ảnh lóe lên, thân thể to lớn từ trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía nữ nhân.
Nữ nhân thần sắc không đổi, mà chậm rãi duỗi tay ra, Tiểu Hắc cao lớn tận trời càng đến gần nữ nhân thì càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một con hắc điểu nhỏ bằng nắm tay, vững vàng rơi vào lòng bàn tay nữ nhân.
Nữ nhân sờ lên đầu Tiểu Hắc, "Tiểu gia hỏa..."
Trong mắt Tiểu Hắc hung quang biến mất, nhìn nữ nhân, cuối cùng thân mật dùng đầu cọ vào lòng bàn tay nữ nhân.
"Má!" Lữ Thiếu Khanh từ đằng xa chạy về muốn chửi thề, nhưng khi thấy cảnh này, hắn trợn tròn mắt, "Em gái ngươi..."
Lữ Thiếu Khanh có một nhận thức trực quan hơn về thực lực của nữ nhân.
Tiểu Hắc đi theo hắn đã hấp thu không ít năng lượng bản nguyên Tiên giới, thực lực không kém gì hắn trước kia.
Bây giờ bị nữ nhân nhẹ nhàng khống chế trong lòng bàn tay, Tiểu Hắc tính khí nóng nảy lại trở nên ngoan ngoãn dịu dàng.
Ánh mắt nữ nhân liếc sang, Lữ Thiếu Khanh lập tức dịu dàng ngoan ngoãn, xoa xoa tay, cười tươi nói, "Oa, tỷ tỷ, chị dỗ trẻ con giỏi thật đấy."
"Tiểu Hắc nhà ta không ai phục, chỉ phục soái ca mỹ nữ, tỷ tỷ quả nhiên là đại mỹ nữ!"
Đối với kiểu nói nhảm này, nữ nhân đã miễn dịch, nàng lạnh lùng nói, "Còn muốn tiếp tục nói nhảm nữa sao?"
"Nói nhảm?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, "Lời vô ích gì chứ? Giữa ta và ngươi toàn là lời thật lòng, làm gì có chuyện nói nhảm?"
"Tốt, tỷ tỷ, ngươi thả Tiểu Hắc ra đi, đừng để mình mệt, Tiểu Hắc, đừng có đi ị bậy à..."
Nữ nhân: ...
Nữ nhân thật muốn nện Tiểu Hắc vào mặt Lữ Thiếu Khanh.
Thật là ghê tởm.
Nàng thả cấm chế đối với Tiểu Hắc, Tiểu Hắc biến thành một cô bé nhỏ, vèo một cái chạy vào lòng Lữ Thiếu Khanh.
"Đừng sợ, tỷ tỷ là người tốt, ngoài việc hơi lớn tuổi ra thì cái gì cũng tốt," Lữ Thiếu Khanh trấn an Tiểu Hắc, "Người lớn tuổi tâm địa thiện lương, sẽ không chấp nhặt với chúng ta!"
"Đúng không, tỷ tỷ? Ta biết rõ tỷ tỷ tốt nhất mà..."
"Bốp!" Nữ nhân lần nữa vung một bàn tay ra, hung hăng đánh Lữ Thiếu Khanh xuống lòng đất....
Bạn cần đăng nhập để bình luận