Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2620: Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không muốn? (length: 6681)

Nói một chút?
Không ít người nhịn không được cười nhạo lên tiếng.
“Cái gì đó, chẳng phải là sợ rồi sao?”
“Đại danh đỉnh đỉnh Lữ Thiếu Khanh? Cũng chỉ có thế thôi.”
“Đối mặt chúng ta, vẫn là cúi đầu, ha ha…”
“Ha ha…”
Quản Đại Ngưu kêu lên, “Nhìn xem, ta nói không sai chứ?”
“Hắn xuống dưới không có ý định đánh nhau…”
Giản Bắc nhíu mày, “Đại ca bộ dạng này, chỉ sợ rất khó rồi.”
“Đối phương cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời…”
Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm bọn người khẩn trương bắt đầu.
“Nói một chút?”
“Ha ha, cùng ngươi nói chuyện? Ngươi tính là cái thá gì?”
“Ngươi một cái thằng nhãi còn hôi sữa, có tư cách gì?”
Hàn Tu Đức bọn người trong giọng nói tràn ngập khinh miệt, càng không thèm để Lữ Thiếu Khanh vào mắt.
“Đúng đó, nói một chút đi!” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, “Ta là người thiện lương, không đành lòng thấy cảnh sinh linh đồ thán, cho nên chủ trương dùng phương thức nói chuyện để giải quyết vấn đề.”
“Hòa bình thế giới, người người đều có trách nhiệm!”
Thanh âm truyền vào tai từng tu sĩ, rất nhiều người ngơ ngác.
Lời này, là người nói sao?
Còn hòa bình thế giới nữa chứ.
Quản Đại Ngưu bụm mặt, cảm thấy quen biết người này rất mất mặt, “Nhìn xem, cái tên khốn kiếp này, da mặt thật là dày.”
“Hắn cũng không cảm thấy ngại mà nói ra lời này sao?”
Trang bức gặp sét đánh, sao giờ sét không đánh hắn?
Không có thiên lý!
Giản Bắc cũng im lặng sâu sắc, “Tính cách của đại ca vẫn là khác người như vậy!”
Ở trước mặt đông đảo tu sĩ của mười ba châu, tim không nhảy mặt không đỏ nói ra mình thiện lương, yêu thích hòa bình những lời này, cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh.
Chân chính xã ngưu cũng không dám như vậy.
“Đã sớm nghe nói ngươi Lữ Thiếu Khanh không giống người thường, hiện tại xem ra, đúng là không giống người thường!”
“Lúc này mới biết cần sao? Muộn rồi!”
“Nói cho ngươi biết, muốn nói, giao ra truyền tống trận, tự trói hai tay lại, mới có thể nói, bằng không…”
“Bằng không cái gì?” Lữ Thiếu Khanh ngắt lời người sắp nói, hỏi, “Chẳng lẽ các ngươi lại còn muốn giết người à?”
Hàn Tu Đức giọng nói vang lên, cuồn cuộn như sấm, khí thế kinh người, “Không giao ra, các ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Đã hiểu!” Lữ Thiếu Khanh thở dài, “Xem ra các ngươi là phần tử cực đoan rồi!”
“Hôm nay xem ra không thể thiện rồi…”
“Không sai, hôm nay đúng là không thể thiện.” Hàn Tu Đức căn bản không sợ Lữ Thiếu Khanh, một tên bị thương, còn không đáng để hắn coi trọng.
Trong lúc Hàn Tu Đức nói, thân ảnh lộ ra.
Râu tóc bạc trắng, như một vị trưởng giả cơ trí.
Bên cạnh hắn cũng có hơn mười đạo thân ảnh, đều tản mát ra khí tức cường đại khiến không gian chung quanh cũng vặn vẹo theo.
Rất nhiều tu sĩ thấy nội tâm sôi trào không thôi.
Đây chính là cấp cao chiến lực của phe bọn họ, chỉ cần đứng ở đó, cũng đủ làm người ta tuyệt vọng.
Phía bên mình có nhiều Đại Thừa kỳ như vậy, thế cờ thuận lợi này, sao mà thua được?
“Hôm nay, các ngươi lấy gì để ngăn cản?” Hàn Tu Đức tiến lên một bước, chắp hai tay sau lưng, cao cao tại thượng.
Ánh mắt hắn vượt qua Lữ Thiếu Khanh, rơi vào người Kha Hồng sau lưng Lữ Thiếu Khanh, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Các ngươi đã đem tinh nhuệ đi rồi, những người còn lại của các ngươi là già yếu tàn tật, làm sao cản được chúng ta?”
“Nhìn không rõ tình thế, còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu cố thủ?”
Những Đại Thừa kỳ khác cũng cười lạnh không thôi.
Trong lòng Giản Bắc lạnh lẽo, “Ghê tởm, bọn chúng vẫn luôn biết, căn bản không có ý định nói chuyện.”
Mấy thế lực lớn tặng người đi qua, bọn chúng đã sớm biết, một mực chờ đợi chờ đến cơ hội này.
Quản Đại Ngưu tê cả da đầu nói, “Nói sao? Đã chiếm ưu thế, chỉ có đồ ngốc mới nói chuyện. Bọn chúng đã sớm lên kế hoạch rồi.”
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, hét lớn, “Không phải chứ? Cho các ngươi cơ hội, các ngươi không nắm bắt sao?”
“Cơ hội? Ha ha…” Có người không nhịn được cười, “Cái gì cơ hội?”
Hàn Tu Đức lắc đầu, rất là coi thường, “Cái gọi là cơ hội, chính ngươi cứ giữ lấy đi…”
Lời còn chưa dứt, Lữ Thiếu Khanh đã nhoáng người, xuất hiện trước mặt Hàn Tu Đức bọn người.
“Thật sự không muốn sao?” Lữ Thiếu Khanh cười lạnh một tiếng, lạnh lùng tung một quyền.
Hàn Tu Đức vô ý thức muốn tránh.
Nhưng mà tốc độ của Lữ Thiếu Khanh so với hắn tưởng tượng nhanh hơn.
Hắn chỉ kịp tránh được nửa bước.
“Phốc!”
Nửa người bị một quyền đánh nổ, máu thịt văng tung tóe.
“A!”
Đau đớn kịch liệt khiến Hàn Tu Đức kêu thảm một tiếng.
Không đợi hắn kịp phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại tung ra một quyền.
Tiếng kêu thảm thiết im bặt, Hàn Tu Đức bị đánh nổ tan xác, máu thịt bay múa đầy trời, trên không trung tạo thành một màn huyết vụ màu đỏ, tựa như một đóa hoa trời màu đỏ nở rộ.
Không hề phô trương, chỉ bằng vào sức mạnh thuần túy, Hàn Tu Đức gần như không có chút chống cự nào đã tan biến.
Sự xuất thủ đột ngột của Lữ Thiếu Khanh khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Mà tu sĩ Đại Thừa kỳ ở gần phản ứng nhanh nhất.
“Cuồng vọng!”
“Muốn chết!”
“Lớn mật!”
Các tu sĩ Đại Thừa kỳ xung quanh tức giận không thôi.
Bọn họ còn chưa ra tay, Lữ Thiếu Khanh đã dám xông lên đánh trước.
Hai quyền đánh nổ Hàn Tu Đức.
Đồng thời cũng giống như là tát hai bạt tai vào mặt bọn họ, nóng rát bỏng.
Hơn nữa sau khi đánh xong, còn muốn vứt mặt bọn họ xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cái.
Bọn họ là Đại Thừa kỳ, chưa từng bị nhục nhã như thế.
Lửa giận khiến sát ý của bọn họ ngút trời, gần như đồng loạt ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Trong nháy mắt, hơn mười đạo pháp thuật làm rung chuyển trời đất, mang theo lửa giận của bọn họ hung hăng bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
Trời đất trong nháy mắt liền nứt toác.
Khí tức khủng khiếp khuếch tán, tất cả các tu sĩ sắc mặt đều thay đổi, hoảng sợ không thôi.
Giản Bắc bọn người thậm chí còn có thể thấy đường cong màu đen ở chân trời động một chút, vô số tu sĩ điên cuồng tháo chạy về phía sau.
Khí tức đáng sợ khiến bọn họ không thể chịu đựng nổi.
“Đại, đại ca…”
Giản Bắc há to miệng, nhìn Lữ Thiếu Khanh bị công kích đáng sợ bao phủ, đầu óc trống rỗng.
Với loại công kích này, Lữ Thiếu Khanh thành bã rồi sao?
Không ai ngờ cuộc chiến lại xảy ra đột ngột như vậy.
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên ra tay, đánh nổ Hàn Tu Đức, nhưng hắn cũng không trốn thoát.
Bị hơn mười Đại Thừa kỳ vây công.
Những Đại Thừa kỳ này đại diện cho sức mạnh mạnh nhất, cao nhất của mười ba châu.
Bọn họ tức giận ra tay, Lữ Thiếu Khanh có thể chịu được sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận