Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 973. Phần phía trên Thánh Sơn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLạnh lẽo thấu xương, giống như có thể đóng băng linh hồn.Cho dù là người lớn mật đến nơi này cũng sẽ bị dọa thành quỷ nhát gan.Chẳng qua cảm giác của Lữ Thiếu Khanh nói cho hắn biết, trong bóng tối cũng không có nguy hiểm, thần thức của hắn tràn ngập, dần dần cảm thụ được tất cả mọi thứ trong bóng tối.Một trượng, ba trượng, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng...Khu vực tối tăm này to lớn, vượt quá tưởng tượng của Lữ Thiếu Khanh.Dựa theo phạm vi mà thần thức của hắn cảm nhận được, khu vực bị bóng tối bao phủ đã sớm vượt qua vạn dặm, hơn nữa còn xa không thấy điểm cuối.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy kỳ quái, đây thật sự là nơi phía trên Thánh Sơn sao?Chẳng lẽ toàn bộ phía trên đều bị bóng tối bao phủ?Ngay lúc Lữ Thiếu Khanh nghi hoặc, thần thức của hắn khẽ động, nó cảm nhận được một vài chỗ đặc biệt.Hoặc là nói, hắn cảm nhận được sự tồn tại của con người.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, thần thức lập tức thu hồi lại, e sợ kinh động người nơi này.Hắn mở to mắt, phân biệt phương hướng một chút, thẳng đến khi phát hiện vị trí mới đi.Hắn giống như một con báo xuyên qua trong bóng tối, ném từng gốc cây ngọn cỏ ra sau lưng, lặng lẽ đi tới bên vách núi.Nơi này vẫn là tối om, chỉ là ánh sáng lóe lên dưới vách núi đã đánh vỡ bóng tối nơi này.Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh, thò đầu ra ngoài.Vừa nhìn, Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người, phía dưới lại là một quân doanh.Trong quân doanh cờ quạt san sát, doanh trướng liên miên mấy trăm dặm, mỗi một lều trại cách nhau trăm mét, bên trong tỏa ra ánh sáng, ở vị trí Lữ Thiếu Khanh nhìn lại, giống như vô số cái lồng biết phát sáng.Trong doanh trướng có tu sĩ mặc giáp đen đang tu luyện, trên người tản ra hào quang nhàn nhạt, giống như hô hấp, lúc sáng lúc tối.Trên sân trường, một đôi tu sĩ mặc giáp đen bày trận đối kháng.Bọn họ giống như binh lính phàm nhân, đều tự kết trận, công phạt qua lại.Bọn họ giống như thực sự chém giết, tay cầm đoản đao chuôi dài, lấy thân thể va chạm chém giết, không chút lưu tình.Mỗi một lần va chạm, máu tươi vẩy ra, thậm chí có tay gãy chân cụt ném lên.Những tu sĩ này cao lớn vô cùng, thân mặc khôi giáp màu đen, giống như dã thú, dùng phương thức nguyên thủy nhất để chiến đấu.Bọn họ tàn nhẫn đối với đối thủ, lại càng tàn nhẫn đối với chính mình.Mỗi một lần va chạm, cho dù trên người máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất cũng tuyệt đối không rên một tiếng.Hơi thở thảm thiết, bạo ngược thổi quét ra.Cho dù là Lữ Thiếu Khanh thì khi gặp phải những hơi thở này, sắc mặt cũng không nhịn được thay đổi.Những hơi thở này có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tâm cảnh con người.Người có tâm tình bất ổn gặp phải những hơi thở này sẽ bị dọa thành kẻ ngốc trước.Lấy sự hiểu biết của Lữ Thiếu Khanh đối với tu sĩ mười ba châu, tu sĩ bình thường gặp được những quân đội kiểu tu sĩ Ma tộc phía dưới, chỉ mới đối mặt đã có thể bị đồ sát hầu như không còn.Những người phía dưới nếu mấy trăm người hội tụ thành đội, đều có thể đánh chết một Nguyên Anh hàng lởm.Lữ Thiếu Khanh nhìn một hồi, lặng lẽ rụt đầu về.Không thể trêu vào, không thể trêu vào, chuồn, chuồn thôi.Lữ Thiếu Khanh không dám ở đây lâu.Cho dù có lòng tin nhiều hơn nữa đối với thực lực của mình, hắn cũng không dám trêu chọc người phía dưới.Một khi bị họ phát hiện, bị những người phía dưới vây công, hắn cũng phải quỳ ở chỗ này.Về phần đi xuống tìm hiểu tình báo gì đó, Lữ Thiếu Khanh không hề nghĩ tới.Cho dù hiện tại Ma tộc thành công xâm lấn mười ba châu, hắn cũng sẽ không để ý tới.Hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, lý tưởng ngày thường là ngồi ăn rồi chờ chết.Sinh tử tồn vong của mười ba châu còn chưa tới phiên hắn quan tâm.Vẫn là câu nói kia, trời sập, tự nhiên có kẻ cao hơn chống đỡ.Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ rời đi, thậm chí đi một vòng lớn, cách nơi này rất xa, sau đó lại tiếp tục đi lên.Dọc theo đường đi, Lữ Thiếu Khanh cũng đụng phải vài cái doanh địa như vậy, nhìn qua tu sĩ Ma tộc không dưới mười vạn người.Binh lực khổng lồ như thế, Lữ Thiếu Khanh sợ tới mức hành động càng thêm cẩn thận.Chẳng qua càng đi lên trên, ánh sáng xung quanh dần dần trở nên sáng ngời, cuối cùng, khi hắn bước một bước ra khỏi rừng cây, ánh nắng vẩy ở trên người hắn...Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn một chút, không có ánh mặt trời, nhưng những cây cối này lại sinh trưởng tươi tốt như thế, thật sự ngoài dự liệu.Lúc hắn tiến vào rừng cây là buổi tối, nhưng lúc hắn rời khỏi rừng cây, đã là giữa trưa ngày hôm sau, gần mười hai, mười ba canh giờ.Thời gian dài như vậy, có thể thấy được rừng rậm này rộng lớn đến mức nào.Lữ Thiếu Khanh suy đoán, những tu sĩ giống như binh lính kia hẳn là một phòng tuyến, phòng ngừa người phía dưới tùy ý đi lên.Phía trên rốt cuộc còn cao bao nhiêu đây?Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, phía trên vẫn không thể thấy rõ ràng, sương trắng mờ ảo, mông lung thần bí, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối của Thánh Sơn.Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, gặp khó khăn."Tính sai rồi."Lữ Thiếu Khanh đột nhiên thở dài một tiếng.Hắn không biết vị trí của Tuyệt Phách Liệt Uyên.Vốn tưởng rằng đi lên có thể từ từ tìm kiếm một phen, nhưng sau khi đi lên, phát hiện nửa trên Thánh Sơn không nhỏ hơn nửa dưới Thánh Sơn, ngược lại, còn có thể lớn hơn nữa.Dựa vào bản thân đi tìm kiếm vị trí của Tuyệt Phách Liệt Uyên là không thực tế.Lữ Thiếu Khanh cũng không dám tìm kiếm khắp nơi, Hóa Thần trên Hàn Tinh hầu như đều tụ tập ở trên Thánh Sơn.Hắn cũng không dám để thần thức của mình tản ra, chẳng may trêu chọc một Hóa Thần hoang dã nào đó, khóc cũng không kịp. Hết chương 973.

Bạn cần đăng nhập để bình luận