Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 273 - Chuẩn bị phía sau ư? Ta cũng có



Chương 273: Chuẩn bị phía sau ư? Ta cũng cóNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm vội vàng nhắc nhở: “Ô sư thúc!”Nàng ta thật sự không yên lòng, Lữ Thiếu Khanh quá giảo hoạt.Không chừng sẽ cho Ô Mục ăn thiệt thòi.Nhưng Ô Mục là ai?Làm đại năng Nguyên Anh, sao lại để Lữ Thiếu Khanh vào trong mắt chứ?Nói tiếp hắn một chiêu thì tiếp hắn một chiêu.Ô Mục hừ lạnh một tiếng, ép Tuyên Vân Tâm ngậm miệng lại.Tuyên Vân Tâm chẳng biết làm sao chỉ có thể lùi lại, rời đi nơi khác.Nguyên Anh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.Tuyên Vân Tâm an ủi chính mình như thế.Lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh gầm thét, lấy ra Ly Hỏa Kiếm Quyết.Linh khí trong không trung cũng bắt đầu trở nên cuồng bạo.Kiếm ý hóa hình, chim lửa to lớn, mang theo hỏa diễm hừng hực lao thẳng tới Ô Mục.Nó đi tới đâu, lửa lớn dấy lên hừng hực, như lửa đốt tận trời.Ô Mục đứng tại chỗ, không có bất kỳ động tác gì, nhìn Lữ Thiếu Khanh đang giết tới.Sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, ông ta cười nói: “Kiếm pháp không tệ, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.”Sau đó, ông ta giơ tay lên, cách không cào vào Lữ Thiếu Khanh.Ông ta khinh thường dùng đến tuyệt chiêu và linh phù của mình để thu thập tu sĩ Kết Đan như Lữ Thiếu Khanh.Kiếm ý biến thành đàn chim gào thét như bị một bàn tay vô hình nắm chặt.Cách ông ta không đến nửa thước, Lữ Thiếu Khanh có liều mạng cũng không thể bước vào được nửa phần.Ô Mục cười lạnh: “Đây là thực lực của ngươi sao?”“Không biết tự lượng sức mình. Ai cho ngươi dũng khí để khiêu chiến Nguyên Anh?”Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lóe lên một tia sát ý, không nói lời nào, chỉ vận chuyển kinh thần quyết.Linh thức khổng lồ lại xuất hiện.Lại lần nữa bao phủ lấy Ô Mục, như con trâu điên phi nước đại lao thẳng vào Ô Mục.Lần đầu tiên Ô Mục cảm nhận được linh thức cường đại như vậy từ một tu sĩ Kết Đan kỳ.Sắc mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên thay đổi.Cho tới bây giờ ông ta vẫn không ngờ nổi Lữ Thiếu Khanh lại có được linh thức kinh khủng như thế, tới khi ông ta kịp phản ứng lại.Thì linh thức của Lữ Thiếu Khanh đã giết vào trong thức hải của ông ta.“Muốn chết!”Ô Mục nổi giận gầm lên mang theo sự cuồng bạo, Lữ Thiếu Khanh phụt máu tươi bay ra ngoài mấy dặm.Trong thức hải của Ô Mục nhấc lên sóng biển tận trời, như yêu thú kinh hãi thức tỉnh muốn xông tới diệt sát kẻ vừa xâm nhập.Khi Lữ Thiếu Khanh bay rớt ra ngoài đã quả quyết dẫn nổ linh thức của mình.Cho dù là Nguyên Anh cũng không chịu nổi đòn tấn công như thế.Ô Mục cảm thấy như có một quả bom nổ trong đầu mình vậy, sự đau đớn xâm nhập vào tận trong linh hồn, khiến cho ông ta không nhịn được mà kêu lên thảm thiết.Tuyên Vân Tâm ở phía xa thấy được cảnh này.Nhịn không được mà thở dài.Không hiểu sao, trong lòng nàng ta lại hơi mừng.Ai bảo ngươi không nghe lời ta? Biết sự lợi hại của hắn chưa?Giáo huấn của Cổ trưởng lão mồn một trước mắt, ngươi còn không biết phòng bị điểm này.Chỉ có thể nói, đáng đời.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh phía xa xa, trong lòng hơi bội phục.Mặc dù tên hỗn đản này rất đáng ghét, nhưng không thể không nói hắn quả thực rất lợi hại.Cho dù là đại năng Nguyên Anh, trước mắt hắn cũng phải chịu thiệt.Nhưng mà.Bây giờ ngươi đã hoàn toàn chọc giận ông ta, ngươi sẽ chết rất thảm.Quả nhiên.Ô Mục bình tĩnh lại thì phẫn nộ gầm lên.“Tên đáng chết. Ngươi dám, dám làm ta bị thương, ta muốn khiến ngươi vĩnh thế không được siêu sinh. Đi chết đi!”Hai mắt Ô Mục đỏ kè như máu, sát ý trong lòng dâng lên tận trời.Ông ta vân tự cho mình hơn người, ngay cả đồng môn cũng không thèm nhìn vào mắt.Ấy vậy mà hôm nay con người kiêu ngạo ấy lại ăn phải một lỗ vốn trong tay một tu sĩ Kết Đan, điều này nhục nhã vô cùng, cả đời này sẽ không rửa sạch được.Ô Mục nổi giận, tản ra khí tức khủng bố, sát ý trùng thiên, hệt như Ma Thần.Ông ta lấy ra một tấm linh phù tứ phẩm.Lữ Thiếu Khanh gian nan đứng dậy, lấy Ô Mục cầm linh phù tứ phẩm trong tay.Hắn lại chỉ vào Ô Mục mà mắng: “Hỗn, hỗn đản. Đừng có dùng linh phù của ta!”Cho dù Tuyên Vân Tâm hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương nhưng lúc này cũng không thể nâng trán mà câm nín.Linh phù tứ phẩm là cha mẹ ngươi sao?Có cần phải thế không?Ô Mục mặc kệ Lữ Thiếu Khanh. Dù hiện tại ông ta chỉ cần một chưởng là có thể chụp chết Lữ Thiếu Khanh nhưng ông ta vẫn không làm.Ông ta muốn dùng tuyệt chiêu của mình khiến cho Lữ Thiếu Khanh chết đi trong đau khổ.Ông ta kích hoạt linh phù tứ phẩm trong tay, chỉ trong chốc lát, lửa cháy ngút trời, vị trí Lữ Thiếu Khanh vừa đứng chớp mắt đã hóa thành một biển lửa.Nếu Lữ Thiếu Khanh ngươi đã am hiểu thuộc tính hỏa như thế, vậy ta sẽ dùng lửa thiêu rụi ngươi.Đại hỏa thiêu đốt kịch liệt bao vây Lữ Thiếu Khanh, thiêu đốt từ trên trời xuống dưới đất, như cửu muội chân hỏa, dù là đá tảng cũng cháy.Dưới nhiệt độ cao khủng khiếp, đất cát đá đều hóa thành dung nham, phát ta âm thanh chói tai nghe mà tê cả da đầu.Tuyên Vân Tâm nhìn Lữ Thiếu Khanh bị vây trong lửa lớn.Không hiểu sao, trong nội tâm nàng hơi mất mát.Lần này Lữ Thiếu Khanh không cách nào chạy thoát.Gia hỏa này cứ thế mà chết đi cũng tốt.Tuyên Vân Tâm âm thầm nghĩ bụng.Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo kiếm mang từ trên trời giáng xuống, óng ánh như một dải lụa vắt ngang thiên hạ.Như kiếm từ trên trời giáng xuống, không gì không phá.Ngọn lửa lớn khủng khiếp cũng bị dập tắt.Lữ Thiếu Khanh vẫn hoản hảo vô khuyết đứng tại chỗ, không động đậy, không kinh ngạc.Dường như đã sớm dự liệu được.Một thanh niên áo trắng xuất hiện trên trời, chậm rãi đáp xuống trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Tuyên Vân Tâm kinh hãi giật mình: “Kế.. Kế Ngôn?”Sau đó, nàng ta lại muốn chửi ầm lên.Ngươi nói ta gọi người, không phải ngươi cũng gọi người sao?Ngươi có mặt mũi gì mà dám mắng ta gọi người?

Bạn cần đăng nhập để bình luận