Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 825 - Sống vô dụng rồi, không được cái nước gì



Chương 825: Sống vô dụng rồi, không được cái nước gìNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn Miêu Vu và Câu Lệ một hồi, dọa cho hai người suýt nữa thì hôn mê.Quá tàn bạo. Rốt cuộc gia hỏa này từ đâu ra?Khủng bố đến thế.Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, mang theo hai người đến trước mặt Cung Sùng rồi ném cả xuống đất.Đoạn, hắn nói với ba người: “Được rồi, đừng đánh nhau nữa. Cả ngày chém chém giết giết còn ra thể thống gì?”Mặt mũi cả ba người đỏ bừng, tức đến mức muốn phụt máu.Đại ca, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?Ngươi không ngại khi nói những lời này à?Cung Sùng sợ mất mật mà đứng dậy, khách khí chắp tay hành lễ với Lữ Thiếu Khanh. “Cảm tạ ơn cứu mạng của công tử.”Trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Cung Sùng không dám tự cao tự đại.Bây giờ lão ta đã bị thương, không thể phát huy nổi hai phần sức mạnh, không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Bị Lữ Thiếu Khanh đánh một trận tơi bời, nói không chừng còn được tiễn đưa luôn.Lữ Thiếu Khanh khoát tay với ông ta: “Không cần khách khí, việc nên làm thôi.”Hắn trầm giọng nói một cách tràn đầy chính nghĩa: “Ta không thể nhìn được cảnh huynh đệ một nhà đánh nhau. Tổ tiên ba nhà các ngươi tình như huynh đệ, đến đời các ngươi, ta không hy vọng lại gặp nhau bằng binh đao, ép tổ tiên nổi giận mà chui từ dưới đất lên.”Ba người cạn lời. Ngươi có biết nói chuyện không?Có ai nói như ngươi không?Cung Sùng thầm bĩu môi nhưng vẫn thận trọng hỏi: “Công tử, ý của ngươi là bảo chúng ta dừng ở đây, ai về nhà nấy sao?”Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Đương nhiên. Ta đã nói rồi, ta không hy vọng các ngươi cứ tiếp tục chém giết lẫn nhau. Chém chém giết giết, nguy hiểm lắm.”Cung Sùng rất thẳng thắn gật đầu đồng ý: “Xin nghe theo lời công tử nói.”Sau đó muốn rời đi.Lão ta không định thuyết phục Lữ Thiếu Khanh giết Câu Lệ và Miêu Vu.Chờ vết thương khỏi hẳn, tự lão ta sẽ đi tìm hai người này tính sổ.Chuyện báo thù không cần mượn tay người khác.Miêu Vu và Câu Lệ rất căng thẳng lo lắng nhưng chẳng thể làm được gì.Trong lòng hai người vô cùng hối hận. Biết thế không ra tay có phải hơn không.Giờ thì hay rồi, hoàn toàn đắc tội với Cung gia rồi, sau này hai nhà bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn cho xem.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại gọi Cung Sùng lại: “Này này, ngươi định cứ thế mà đi à?”Cung Sùng rất ngạc nhiên. Miêu Vu và Câu Lệ cũng rất ngạc nhiên, đồng thời cũng không nhịn được mà thầm lo lắng.Chẳng lẽ muốn để Cung Sùng làm thịt bọn họ?Trong lòng Cung Sùng cũng đoán vậy.Lão ta không giấu nổi vui mừng ra mặt.Nếu có thể,Lão ta cũng không ngại.Hiện giờ lão ta đang bị thương nghiêm trọng, nhưng giết người thì vẫn được.“Công tử, ngài muốn…” Ông ta nhìn sang Miêu Vu và Câu Lệ.Lữ Thiếu Khanh chặt đứt ảo tưởng của ông ta: “Nghĩ cái gì thế?”“Ta cứu ngươi rồi, ngươi định cứ như thế mà rời đi à?”Chuyện gì xảy ra thế này?Gia hỏa này sống lâu thế cũng phí.Không biết đạo lý gì à?Cung Sùng hiểu ra, lần nữa chắp tay với Lữ Thiếu Khanh: “Đại ân của công tử, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”Ai thèm mấy thứ hư ảo này của ngươi?Lữ Thiếu Khanh đột nhiên nói: “Ôi chà, ta cảm thấy không nên cứu ngươi làm gì. Cứu được ngươi rồi, sau này Cung gia cũng sẽ bị hủy thôi.”Cung Sùng ngơ ngác.Ngươi đánh rắm à?Cung Sùng âm thầm bĩu môi. Có ta ở đây, Cung gia không chết được.Hiện tại ông ta không dám chửi mắng Lữ Thiếu Khanh nhưng ánh mắt vẫn không phục tí nào.“Không phục à?” Lữ Thiếu Khanh càng thêm khinh bỉ. Sống vô ích rồi.Hắn khong vòng vèo, trực tiếp xòe tay ra đòi lợi ích: “Ta cứu được ngươi, ngươi không trả gì à?”Đến nước này rồi mà còn không rõ thì Cung Sùng nên đập đầu chết đi được rồi.Nhưng mà.Cung Sùng cảm thấy rất khó chịu, hơi thở nghẹn cứng trong ngực không hắt ra được.Đại huynh đệ, ngươi tỏ vẻ có cốt khí một tí được không?Ngươi mạnh như thế, có chút phong độ cao nhân có được không?Tình huống thế này bình thường đều là người được cứu – tức là ta, chủ động đưa ra, ngươi phong cao sáng tiết còn phải từ chối mới phải.Vậy mà ngươi còn xòe tay đòi thẳng như thé… Rất bất bình thường.Cung Sùng kìm nén rất khó chịu. Một hồi lâu sau mới hắt được hơi thở nghẹn trong ngực kia ra.Lão ta nhìn Lữ Thiếu Khanh một cách phức tạp. Sống lâu đến thế, đây là lần đầu tiên gặp phải gia hỏa thế này.“Công tử, nếu không ngại mời ngài tới Cung gia ở, để cho ta cảm tạ công tử thật tốt, được không?”Dù phải kìm nén cực kỳ khó chịu nhưng Cung Sùng vẫn là một lão hồ ly, tinh như quỷ.Chớp mắt đã nghĩ ra biện pháp tối đa hóa lợi ích cho Cung gia.Mời Lữ Thiếu Khanh đến Cung gia làm khách, tọa trấn Cung gia.Đến lúc đó cho dù Miêu gia và Câu gia có liên thủ tấn công Cung gia cũng có thể vững vàng.Lão ta vừa dứt lời, Miêu Vu và Câu Lệ liền cảm thấy vết thương của mình trở nặng hơn.Nếu Lữ Thiếu Khanh đến Cung gia, hoặc gia nhập Cung gia, Miêu gia và Câu gia sẽ đứng trước tai họa ngập đầu.Hai người cực kỳ căng thẳng, chỉ hận không thể xé miệng Cung Sùng.Nhưng Lữ Thiếu Khanh nào có hứng thú tới nhà ông ta. Hắn nói: “Ta có chỗ ở rồi.”Sau đó, hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm Cung Sùng: “Không phải ngươi không muốn đáp tạ ta đấy chứ?”“Cho ta một triệu viên linh thạch, ngươi có thể rời đi.”Cung Gia lại nghẹn thở.Một triệu viên linh thạch?Ngươi làm vậy là ăn cướp trắng trợn.Cung Sùng chần chờ. “Công tử, cái này..”“Cho ta một triệu viên linh thạch, trong khoảng thời gian ta ở Tam Võ thành, đảm bảo Cung gia nhà ngươi không việc gì.”Cung Sùng nghe xong, không nói hai lời lập tức đồng ý.“Được, về nhà ta sẽ cho người chuẩn bị cho công tử.”Hiện tại lão ta thiếu nhất là thời gian. Lời này của Lữ Thiếu Khanh chính là cho ông ta thời gian.Còn cò kè mặc cả nữa thì là không hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận