Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2067

Chương 2067Chương 2067
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nói rõ rồi, chúng ta mới quyết định đồng ý hoặc là không đồng ý.”
Đám người âm thầm gật đầu, đúng là như thế, không nói rõ ràng, ai dám tuỳ tiện đồng ý. Hung Trừ một lần nữa nói: “Thề đi, ngươi thề, chúng ta sẽ đồng ý với ngươi, sẽ không ngăn cản ngươi.”
Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Vậy các ngươi cũng phải thầ, sẽ không ngăn cản.”
Hung Trừ giảo hoạt cười một tiếng: “Chúng ta có thể cam đoan, sẽ không ngăn cản.” Hừ, dù sao cam đoan cái gì đó đã mất đi một lần uy tín rồi, chẳng quan tâm mất thêm một lần nữa.
Nếu tiểu tử ngươi muốn phá hoại yêu tộc ta, tất nhiên phải lập tức ngăn cản ngươi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Bạch Thước.
Bạch Thước đương nhiên cũng không dám tùy tiện thê, không có ai rảnh rồi như Lữ Thiếu Khanh, sẽ không dễ dàng đem đạo tâm ra làm trò đùa.
Bạch Thước mỉm cười nói: “Ta có thể cam đoan.”
Chỉ cần ngươi thề, cho ngươi một cái cam đoan thì đã sao chứ?
Lữ Thiếu Khanh lại nhìn về phía các tộc trưởng vương tộc yêu tộc.
Nụ cười của Hồ Xá vô cùng hấp dẫn, thân thể lắc lư theo nụ cười, tràn ngập mị hoặc: “Lữ công tử, ngươi thề, mấy người chúng ta sao lại không đồng ý chứ?”
Doanh An hừ một tiếng, cao lãnh cao khiết, hình thành sự khác biệt rõ rệt với Hồ Xá bên cạnh: “Thầề rồi, dĩ nhiên sẽ đồng ý với ngươi.” Lữ Thiếu Khanh thở dài bất đắc dĩ một tiếng: “Được thôi, ta thề là được chứ gì, tuyệt đối sẽ không tổn thương một sợi lông của tộc nhân các ngươi.”
“Ta cũng sẽ không ra tay diệt Khuyển tộc cùng Mặc Nha tộc, được rồi chứ?”
“Nào.” Lữ Thiếu Khanh lẫy ra một viên Lưu Ảnh thạch, nói với mọi người: “Cam đoan trước Lưu Ảnh thạch, nếu không ta không yên tâm.” Nhìn Lữ Thiếu Khanh mở cổng truyền tống ra, đầu mọi người toàn những dấu chấm hỏi, không biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Nào, đi với ta một chuyến.”
Kế Ngôn không có hỏi nhiều, một bước bước vào.
Lữ Thiếu Khanh nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, mọi người chờ con một lát.”
Sau đó cũng sải bước đi vào. “Nhị sư huynh, chờ ta một chút!”
Tiêu Y vội vàng đuổi theo, cổ chở theo tiểu Hắc cũng bước vào trong cửa truyền tống nhanh như chớp, như con chó linh hoạt.
Ngay cả Thiều Thừa cũng không kịp phản ứng, cửa truyền tống cứ thế đóng lại. “Móa, cái tên ngốc muội đi theo cùng làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh cạn lời nhìn qua Tiêu Y, rất muốn nện nàng trở về.
Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, tội nghiệp nói: “Nhị sư huynh, huynh cho ta đi theo huynh và Đại sư huynh đi mà.”
Hừ hừ, đi theo các huynh có rất nhiều chuyện kích thích. Chuyện chơi vui như vậy, ta mới không để bỏ lỡ.
Đánh nhau ta giúp không được gì, náo nhiệt ta nhất định phải góp vui.
Đồng thời nàng âm thầm bóp cái chân trắng nõn của tiểu Hắc, tiểu Hắc cũng nói: “Ba ba, để chúng ta cùng đi với người đi.”
Lữ Thiếu Khanh không để tâm đến sự đáng yêu của Tiêu Y nhưng con gái nhõng nhẽo thỉnh thoảng vẫn sẽ chiều theo.
Nghĩ nghĩ, thấy cũng không phải chuyện đại sự gì, Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, đập đầu Tiêu Y một cái: “Nhớ nghe lời cho ta, nếu làm hỏng chuyện, thu thập muội.”
Tiêu Y le lưỡi, cười cam đoan: “Nhị sư huynh yên tầm, ta nhất định nghe lời.”
Kế Ngôn đảo mắt một vòng, phát hiện nơi này đã từng tới rồi.
Trước kia bọn hắn từng ở đây nhìn tộc Phi Cầm đánh lén Kỳ thành, còn ở đây làm thịt mấy Luyện Hư kỳ Mặc Nha tộc. Nơi này còn lưu lại dấu tích chiến đấu lúc trước, để lộ ra một cỗ khí tức tàn phá hoang vu.
“Tới đây làm gì?”
Tiêu Y cũng là rất hiếu kì: “Đúng vậy, nơi này cách Kỳ thành không xa, chẳng lẽ chúng ta sẽ đi Kỳ thành sao?” “Chữa thương, bảo sư muội hộ pháp cho chúng ta.” “Chữa thương? Hộ pháp?” Tiêu Y nháy mắt mấy cái. “Nói nhảm, muội cũng không thử nhìn xem trạng thái của chúng ta hiện giờ như thế nào à?”
Chiến với Xương Thần một trận, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn sớm đã tàn huyết rồi. Bây giờ có thể đứng đấy nhảy nhót tưng bừng, đều coi như thân thể hai người bọn hắn cường hãn.
Thân thể đã đạt đến trạng thái cực hạn rồi, hơi đụng một cái, nói không chừng sẽ lập tức vỡ vụn như đồ sứ.
“Có chiến đấu?” Kế Ngôn hỏi, giọng nói hơi suy yếu. “Huynh sợ?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại.
“Đệ sợ chứ ta không sợ.” Kế Ngôn rất thẳng thắn ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp chữa thương. “Có thể làm chút gì hữu dụng được không hả?” Lữ Thiếu Khanh mắng to, vừa mắng, vừa bố trí một Tụ Linh trận bên người Kế Ngôn.
Sau đó hắn cũng tìm một nơi, ngồi xếp bằng xuống chữa thương.
Thời gian trồi qua chừng một tháng, Lữ Thiếu Khanh mở to mắt.
Cảm thụ một chút trạng thái của mình, lắc đầu: “Phiền phức.”
Dưới trạng thái của hắn bây giờ, thực lực có thể phát huy chỉ chừng năm phần bình thường.
“Đáng tiếc!” Lữ Thiếu Khanh buồn bực sờ lên Trữ Vật giới chỉ, nhìn vết nứt phía trên mà giật mình, giống như một con côn trùng bò lên vậy.
“Nếu có thể dùng cái này thì tốt rồi.”
Trữ Vật giới chỉ có vết nứt, linh thạch không đổi được thời gian.
Chỉ có thể dựa vào cách này để khiến mình khôi phục một phần thực lực.
Tuy nhiên phần thực lực này đã đủ để tự vệ. Hắn tỉnh lại, Kế Ngôn cũng mở to mắt.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm hắn ta: “Thế nào? Đã được chưa? Không được thì quay về cho ta, đừng làm liên lụy ta.”
Kế Ngôn bình tĩnh nói: “Cũng tạm rồi, có thể phát huy khoảng bốn phần thực lực.” Chiến đấu với Xương Thần, cơ thể gần như bị đánh nát, tình trạng thực sự kiệt sức, dưỡng thương chừng một tháng còn có thể phát huy bốn phần thực lực đủ để chứng minh sự đáng sợ của Kế Ngôn rồi. Với thực lực của Kế Ngôn, bốn phần thực lực đủ để miểu sát phần lớn người của yêu tộc.
Trừ phi là loại cấp bậc như Vương Sĩ, Nguyên Bá đến. Tiêu Y âm thầm le lưỡi, không hổ là Đại sư huynh.
“Được.” Lữ Thiếu Khanh gật đầu: “Miễn cưỡng vậy, cũng không tính là vướng víu.” Sau đó hắn tiến lên trời: “Đi thôi!”
Mắt Tiêu Y sáng lên, vội vàng ôm tiểu Hắc đuổi theo: “Nhị sư huynh, định đi đầu?”
“Hủy Kỳ thành và Phượng thành.”
“Cái gì? A?”
Tiêu Y trực tiếp từ trên trời té xuống.
Một lát sau, nàng lại lạch bạch bay lên.
Trên mặt nàng lộ vẻ ta vô cùng ngạc nhiên: “Nhị sư huynh, huynh vừa mới nói cái gì?”
Tiêu Y nghiêm trọng hoài nghi một tháng qua vì nàng quá nhàm chán khiến tỉnh thần nàng hoang mang, cho nên bây giờ thính giác xuất hiện vấn đề.
“Hủy Kỳ thành và Phượng thành.” Lữ Thiếu Khanh lặp lại một câu: “Lỗ tai muội có vấn đầ à?”
“Vì, vì sao?”
Kế Ngôn cũng ném qua ánh mắt tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận