Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 557 - Ngươi chính là Ẩn Danh?



Chương 557: Ngươi chính là Ẩn Danh?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản Đại Ngưu rất xấu, cũng rất giảo hoạt, hắn ta tuyệt đối không đề cập tới địa điểm nơi này, rất bảo mật.Đến nỗi Thiên Cơ giả muốn làm tin tức lớn cũng không có cách nào đi tới tuyến đầu.Cho nên những Thiên Cơ giả kia sau khi biết có Ma tộc, bắt đầu sáng tác đủ loại văn chương, phỏng vấn chuyên gia các nơi, đủ loại quan điểm đều xuất hiện, tự mình tạo ra một ít tin tức, đục nước béo cò cái gì cũng có.Lữ Thiếu Khanh lật một hồi, mấy bài báo trên đó làm cho hắn hoa cả mắt, nhưng rất nhiều bài vừa nhìn đã biết là đang nói nhảm, thu hút ánh mắt người khác.Lữ Thiếu Khanh tìm nửa ngày cũng không tìm được tên Quản Đại Ngưu, nhịn không được hỏi hắn ta: "Bài của ngươi đâu? Tiêu đề là gì?"Quản Đại Ngưu nói tên bài báo của mình cho Lữ Thiếu Khanh biết, Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn tên tác giả, ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên cổ quái."Ngươi là Ẩn Danh?"Quản Đại Ngưu cười hắc hắc, nói: "Thiên Cơ giả mà, có đôi khi việc che giấu thân phận là rất cần thiết."Vì sao Thiên Cơ giả bị người ta gọi là Thiên Cơ Cẩu Tử? Còn không phải bởi vì làm tin tức lớn, có đôi khi sẽ làm cho người ta chán ghét sao.Đương nhiên, Quản Đại Ngưu thầm nghĩ trong lòng, ta còn có một nguyên nhân khác, ta sợ nói ra sẽ hù chết ngươi."Ngoại trừ ngươi có tên là Ẩn Danh, còn có người dùng tên Ẩn Danh để đăng bài không?"Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh đã bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt đã bắt đầu thay đổi.Quản Đại Ngưu không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, hình như có chút lạnh thì phải. Ảo giác sao?Thân thể hắn ta run rẩy, thành thật nói: "Không có, cho dù là dùng tên giả, cũng phải báo cáo qua với tông phái, mục đích là phòng ngừa bị người khác mạo danh nhận tin tức hoặc là tác phẩm."Điểm này của tông môn coi như là để phòng ngừa mâu thuẫn giữa đồng môn.Lữ Thiếu Khanh gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nhưng mà hắn lại xác nhận một lần nữa: "Ngươi chắc chắn, cái tên Ẩn Danh này chỉ có ngươi đang dùng đúng không?"Quản Đại Ngưu lần nữa khẳng định, thậm chí có vài phần ngạo nghễ, đầu hơi ngẩng lên: "Đúng vậy, đây là tên thứ hai của ta. Nói đến Quản Đại Ngưu, có lẽ rất nhiều người không biết, nhưng nói đến Ẩn Danh, chính là tiếng tăm lừng lẫy khắp Yến Châu, không ai không biết, không ai không hiểu.""Ha ha..."Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên ha ha cười lạnh, thanh âm giống như mùa đông khắc nghiệt.Cả người Quản Đại Ngưu run rẩy một cái, hắn ta thực sự đã cảm nhận được một luồng khí lạnh, đúng là không phải ảo giác, Quản Đại Ngưu đã kịp phản ứng.Hắn ta nghênh đón ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, một ánh mắt lạnh như băng, sát ý sắc bén.Da đầu hắn ta tê dại từng trận, luồng khí lạnh này xông thẳng lên đỉnh đầu, tên hỗn đản này muốn làm gì vậy? Muốn giết ta sao? Ta, ta không làm gì sai chứ?Ta đến đây để chia sẻ niềm vui của mình với hắn thôi mà.Chẳng lẽ tâm nhãn của hắn đã nhỏ đến mức không cho phép người khác khoe khoang trước mặt hắn rồi sao? Chẳng lẽ là đang ghen tị với ta sao?Hừ, quỷ keo kiệt.Quản Đại Ngưu thầm chửi bới, hung hăng khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh ở trong lòng.Nhưng xét thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta chỉ có thể cười theo: "Công tử, ta, ta đi qua một bên, sẽ không quấy rầy ngươi nữa."Nếu không thể trêu vào, ta trốn, được chưa.Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại tung người nhảy xuống, giống như võ lâm cao thủ phàm nhân, bay vút lên dùng một cước đập ngã Quản Đại Ngưu.Bịch một tiếng, Quản Đại Ngưu kêu thảm một tiếng, một cước này còn thuận tiện giam cầm, khiến hắn ta không cách nào nhúc nhích, hắn ta chỉ có thể lăn ở trên boong tàu giống một quả bóng cao su.Vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh dữ tợn, giống như một con hổ bị chọc giận, gào thét nhào tới."Không ai không biết, không ai không hiểu đúng không? Thiên Cơ giả, oa, thật uy phong! Vô Song Thiên Cơ Giả, càng thêm uy phong.""Bình thường ta hận nhất chính là Thiên Cơ Cẩu Tử các ngươi bịa chuyện, ác ý hãm hại người khác. Hôm nay ta liền đánh chết ngươi, vì dân trừ hại..."Lữ Thiếu Khanh không dùng linh lực, mà giống như phàm nhân, dùng nắm đấm tàn nhẫn đánh Quản Đại Ngưu.Quản Đại Ngưu có một thân thịt mỡ, vẫn bị đánh cho gào khóc kêu to."Công tử, công tử, ta, ta đã làm sai cái gì?""Công tử, tha mạng...""Ca, ta gọi ngươi là ca... Oa oa..."Sau một trận đánh no đòn, Lữ Thiếu Khanh mới dừng tay lại.Quản Đại Ngưu bên này giống như một tiểu tức phụ bị bạo lực gia đình xong, chạy đến một góc cuộn mình lại, mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống: "Vì, vì sao? Ta đã làm sai điều gì chứ? Có ai bắt nạt người như ngươi không..."Quản Đại Ngưu khóc không ra nước mắt, sao mình lại chọc giận hắn chứ? Thiên Cơ giả trêu chọc ngươi sao?Mấy ngày nay ta tất cung tất kính đối với ngươi, ngươi mẹ nó còn muốn trở mặt, ngươi còn là người sao? Lương tâm ngươi không đau sao?Lữ Thiếu Khanh dạy dỗ Quản Đại Ngưu một trận, phát tiết một phen, oán khí trong lòng bị nghẹn quá lâu, một trận ngày hôm nay coi như thu lại lãi.Lữ Thiếu Khanh nhìn Quản Đại Ngưu chằm chằm, ánh mắt vẫn lóe ra ánh sáng nguy hiểm.Quản Đại Ngưu muốn đái ra quần, nghiệp chướng, rốt cuộc mình đã làm cái gì chứ?Hắn ta cầu xin: "Ca, ngươi nói cho ta biết đi, ta đắc tội ngươi ở chỗ nào vậy? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ sửa."Lữ Thiếu Khanh ha hả cười lạnh: "Không sai, ngươi không sai một chút nào cả, sửa cái gì chứ?"Quản Đại Ngưu nghe vậy, nước mắt chảy ròng. Ta không làm sai cái gì mà ngươi còn muốn đánh ta, ngươi quả nhiên không phải người. Ngươi là Ma tộc khoác da người đúng không?Ác bá đệ nhất thiên hạ không ai khác ngoài ngươi.Từng ngày từng ngày trôi qua, cuối cùng cũng đã tới Triêu Thành.Quản Đại Ngưu thấy Triêu Thành, rớt nước mắt kích động. Cuộc sống khổ cực của mình cuối cùng cũng qua rồi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận