Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2281: Đối phó hắn, bài trừ tâm ma (length: 6634)

Gia tộc họ Mị bên này như lâm vào cảnh đại địch.
Lữ Thiếu Khanh còn chưa tới, nhưng tin tức đã truyền đến, Lữ Thiếu Khanh đang chậm rãi hướng phía gia tộc họ Mị mà tới.
Trên dưới gia tộc họ Mị đều cảm nhận được áp lực lớn lao.
Mị Đại, gia chủ lúc này sắc mặt có thêm vài phần trắng bệch, thiếu đi mấy phần hồng nhuận.
Tuy nói trong tộc mình cũng có Đại Thừa kỳ, nhưng Thiên Cơ báo nói ở trên rất rõ ràng, Lữ Thiếu Khanh giết bảy vị Đại Thừa kỳ.
Bất kể giết thế nào, hắn chính là giết.
Không thể không khiến người lo lắng.
Nhưng Mị Đại cũng không có cách nào quá tốt.
Hắn không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể bị động chờ Lữ Thiếu Khanh tới cửa.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, đại điện chỗ ấy mây mù vẫn cuồn cuộn, lão tổ Mị Thành Tử xếp bằng ở chỗ ấy.
Không nhìn thấy thân ảnh lão tổ, nhưng ít nhiều cũng làm Mị Đại trong lòng an tâm không ít.
"Gia chủ!" Bên ngoài xông vào một người, là Mị Lâu.
"Thế nào?" Mị Đại nhìn thấy Mị Lâu tiến đến, vội vàng hỏi, "Ngao gia nói sao?"
Lữ Thiếu Khanh còn chưa xuất phát thời điểm, Mị Đại đã phái Mị Lâu, trưởng lão này, mang người đi một chuyến đến Ngao gia.
Mị gia cùng Ngao gia đều tổn thất một vị Đại Thừa kỳ, mọi người có chung kẻ địch.
Hai nhà liên thủ mới có thể đối phó tốt hơn địch nhân đáng sợ.
"Ngao gia đồng ý, gia chủ Ngao gia cũng mang người đến nơi này."
"Nhanh, mau mời!" Mị Đại vui mừng quá đỗi, nhưng rất nhanh hắn lại nói, "Thôi, ta tự mình ra ngoài nghênh đón."
"Chư vị, cùng đi!"
Mị Đại dẫn người hăm hở ra nghênh tiếp.
Gia chủ Ngao gia, Ngao Trường Phong, mang theo dòng chính Ngao Đức mấy người cùng đi đến Mị gia.
"Ha ha, Trường Phong huynh giá lâm, hoan nghênh, hoan nghênh!"
Mị Đại tỏ vẻ mười phần khách khí, một bước tiến lên, chắp tay hành lễ.
Ngao Trường Phong cũng cười đáp lễ, "Làm phiền rồi......"
Hai bên nhìn nhau, cười ha hả.
Bình thường, Mị gia và Ngao gia không lui tới quá nhiều, mọi người âm thầm vẫn là quan hệ cạnh tranh.
Bất quá lần này, mọi người lợi ích thống nhất, cho nên vui vẻ hòa thuận.
Ngao Trường Phong hỏi, "Ta nhận được tin tức, Lữ Thiếu Khanh đang hướng Mị gia mà đến, không biết rõ đại huynh đối phó ra sao?"
Mị Đại ngạo nghễ nói, "Các lão tổ Mị gia ta định ra tay với hắn."
"Nhóm?" Ngao Trường Phong thầm giật mình, nhưng nụ cười trên mặt càng tăng.
"Như vậy rất tốt," Ngao Trường Phong cũng thẳng thắn, "Ngao gia ta cũng có một vị lão tổ xuất động, chắc hẳn đã sớm đến nơi này."
"Thật, thật sao?" Mị Đại cùng đông đảo tộc nhân Mị gia mừng rỡ.
Như vậy, ít nhất có ba vị Đại Thừa kỳ liên thủ.
Coi như Lữ Thiếu Khanh ngươi lợi hại hơn nữa thì sao?
Bất quá, Ngao Trường Phong nhìn đám người Mị gia đang vui mừng, thấp giọng hỏi Mị Đại một câu, "Nếu như không địch lại, không biết rõ Mị gia có tính toán gì không?"
Sắc mặt Mị Đại hơi đổi, hắn cũng có lo lắng này.
Nhưng là, rất nhanh, hắn cắn răng, "Yên tâm đi, chuyện không có khả năng."
"Coi như hắn có thể đánh bại bảy vị tiền bối, nhưng nghĩ đến nhất định bị thương, quyết không thể nào là đối thủ của hai nhà chúng ta."
"Hắn khẳng định đã bị thương."
Đây là lão tổ Mị gia đã nói, cũng là nguyên nhân khiến Mị gia dám quyết tâm đối kháng Lữ Thiếu Khanh.
Ngao Trường Phong vẫn là câu nói kia, "Ta nói nếu như, Mị gia có tính toán gì không?"
Sắc mặt Mị Đại lại biến sắc, hắn nhìn qua Ngao Trường Phong, hỏi lại, "Không biết rõ Ngao gia dự định sao?"
Ngao Trường Phong cười ha ha, "Yên tâm đi, chúng ta sẽ không thua. . . ."
"Chết tiệt!" Mị Càn từ nãy đến giờ không nói gì, rất bồn chồn, hắn đi thẳng đến bên cạnh, nhìn bầu trời, tựa hồ Lữ Thiếu Khanh sẽ xuất hiện trong giây lát.
"Càn huynh, một mình ngươi ở chỗ này làm gì?" Ngao Đức cũng lại gần, mỉm cười, chắp tay một cái, "Ta xin chúc mừng Càn huynh đã bước vào cảnh giới Hợp Thể kỳ, hẳn là bước vào Đại Thừa kỳ là chuyện trong tầm tay."
Bước vào Đại Thừa kỳ?
Vẻ mặt Mị Càn ảm đạm xuống.
Đại Thừa kỳ đâu dễ dàng bước vào như vậy?
Hắn hiện tại bước vào Hợp Thể kỳ hậu kỳ cũng đã tính rất lợi hại.
"Còn ngươi? Đã bước vào Hợp Thể kỳ rồi?" Mị Càn lạnh lùng nhìn Ngao Đức.
Ngao Đức thiên phú không tốt, có thể trở thành dòng chính Ngao gia, cũng là chọn người cao trong đám lùn, lấy người dài trong đám ngắn.
Trước kia Mị Càn chưa từng để Ngao Đức vào mắt, cũng không có nhiều tiếp xúc với hắn.
Ngao Đức trong lòng khó chịu, nhưng vẻ mặt lại cười ha ha, "Trong thế hệ này, hình như Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lợi hại hơn chút."
"Càn huynh, ngươi thấy thế nào?"
Vẻ mặt Mị Càn lại càng âm trầm hơn mấy phần, hắn nghiến răng, "Bọn hắn chỉ là vận may thôi."
"Chờ ta bước vào Đại Thừa kỳ, ta tuyệt đối sẽ không thua kém bọn hắn."
Vẫn luôn cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, kết quả phát hiện thiên kiêu chi tử thực sự là người khác, mình bất quá chỉ là một thiên tài bình thường mà thôi.
Loại đả kích này, một lần đánh tan Mị Càn, để hắn gần như đọa lạc.
Mị Đại nói đến Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt có chút vặn vẹo, bộc lộ nội tâm phẫn hận và ghen ghét.
Ngao Đức nhìn dáng vẻ Mị Càn như vậy, trong lòng vui vẻ trở lại.
Thiên phú hắn không bằng Mị Càn, trước kia bị Mị Càn áp đến mức không thở nổi.
Hiện tại Mị Càn bị người khác áp đến mức không thở nổi, nhìn thấy liền cao hứng.
"Lần này, Lữ Thiếu Khanh đến tận cửa, chẳng khác nào trần trụi sỉ nhục." Nụ cười Ngao Đức cao thâm khó đoán, "Hắn không để các ngươi vào mắt, càng không để ngươi vào mắt."
"Ngay cả Nhữ Thành cũng quên mất sự tồn tại của ngươi."
Hai tay Mị Càn nắm chặt, sắc mặt khó coi, trong lòng rất bực bội, nhưng hắn không phải kẻ ngốc, nhìn thẳng Ngao Đức, "Ngươi muốn nói gì?"
"Hắn giết bảy vị Đại Thừa kỳ, khẳng định là đã bị tổn thương?"
"Nếu như ra tay đối phó, trước mặt mọi người, đánh bại làm hắn bị thương, ngươi nói ngươi sẽ ra sao?"
Sẽ ra sao?
Trong mắt Mị Càn tràn đầy mong chờ, đến lúc đó hắn sẽ trở thành đệ nhất người tài giỏi nhất Nhữ Thành, danh tiếng sẽ một lần nữa vang vọng Trung Châu.
Nhưng đầu óc Mị Càn vẫn còn rất tỉnh táo, dám ra tay với Đại Thừa kỳ, dù cho bị thương hắn cũng sẽ không có kết cục tốt.
"Ngươi muốn ta đi chịu chết?"
Ngao Đức cười ha ha một tiếng, "Có lão tổ ngươi ở đó, ngươi sợ cái gì?"
"Hơn nữa, nếu như ngươi có thể chiếm được lợi từ trên người hắn, có thể hóa giải tâm ma của ngươi không? Đến lúc đó, có thể thành cơ hội để ngươi bước vào Đại Thừa kỳ không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mị Càn trong nháy mắt bừng lên tinh quang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận