Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 793 - Đưa đầu của các ngươi cho ta đổi tiền thưởng



Chương 793: Đưa đầu của các ngươi cho ta đổi tiền thưởngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCái gì gọi là góp đủ số? Ta tốt xấu gì cũng là quân sư của Phản Thánh quân, đầu của ta cũng có giá trị không nhỏ. Phi, ta đang suy nghĩ cái gì đây?Phải nhanh chóng thuyết phục bọn họ mới đúng chứ.A, Phản Thánh quân cũng không cần kẻ như ngươi, nhưng mà Kế công tử thì vẫn phải tranh thủ.Ông ta hỏi Kế Ngôn: "Kế công tử, ngươi, ý của ngươi như thế nào?"Kế Ngôn biết Lữ Thiếu Khanh có ý đồ quái quỷ gì, hắn ta tự nhiên sẽ không phá đài của sư đệ: "Loại chuyện này do hắn định đoạt."Này này, rốt cuộc ai mới là Đại sư huynh? Đại sư huynh ngươi có chút chủ kiến được không?Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí, Mục Nham và Si Hoàn nhất thời khó xử.Tên này, không dễ thuyết phục."Lữ công tử, chuyện này...""Chuyện này, chuyện này cái gì." Lữ Thiếu Khanh ngắt lời bọn họ: "Đồ không biết tự lượng sức mình, các ngươi lấy cái gì để đối phó với Thánh Địa? Thay vì như vậy, còn không bằng hào phóng một chút, đưa đầu các ngươi cho ta, để ta kiếm chút linh thạch." Ta sẽ rất cảm tạ các ngươi."Con mẹ nó, ai cần ngươi cảm tạ? Sao không đưa đầu của ngươi cho ta đi?Trong lòng Si Hoàn cực hận, ông ta xác định, tên này chính là một cây gậy quấy phân heo.Lúc ông ta ở thành Đan Âm, cũng đã làm tốt công tác đến lúc đi tới thành Vĩnh Ninh sẽ khuyên bảo Kế Ngôn gia nhập bọn họ.Đồng thời có thể khống chế thành Vĩnh Ninh.Nhưng lại không ngờ, nửa đường có Lữ Thiếu Khanh giết ra, đoạt lấy thành Vĩnh Ninh trước một bước, hơn nữa còn nâng đỡ rỗi gỗ làm Thành Chủ, phá vỡ kế hoạch của ông ta.Điều càng làm cho ông ta buồn bực chính là, Kế Ngôn là Đại sư huynh của Lữ Thiếu Khanh.Vốn định kéo hai người vào, kết quả ngược lại bị Lữ Thiếu Khanh khinh thường, còn muốn lấy đầu đi đổi linh thạch.Nhưng đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, ông ta cũng không có bất kỳ biện pháp nào.Mục Nham là phó thủ lĩnh kiêm tay chân, thực lực không đủ.Hoàn toàn rơi vào thế yếu."Không động lòng sao?" Lữ Thiếu Khanh đứng lên, đằng đằng sát khí: "Nhất định muốn ta tự mình ra tay sao? Vậy các ngươi chịu đựng một chút, rất nhanh, sẽ không đau đâu."Ta chém đầu ngươi, ngươi có đau hay không?Mục Nham giận dữ trong lòng, ông ta chỉ hận thực lực của mình không đủ, bằng không nhất định phải một đấm đánh chết người này.Thật sự là rất đáng ghét.Sắc mặt ông ta âm trầm, giọng nói đè nén lửa giận: "Lữ công tử, ngươi là ỷ vào thực lực mạnh nên bắt nạt chúng ta sao?"Lữ Thiếu Khanh tỏ vẻ chuyện đương nhiên, không có gì ngượng ngùng: "Ngươi nói đúng.""Ngươi giết chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ Phản Thánh quân chúng ta sao?" Mục Nham chỉ có thể lôi chỗ dựa của mình ra: "Đến lúc đó thủ lĩnh của chúng ta sẽ tự mình đến báo thù cho chúng ta.""Xì." Lữ Thiếu Khanh nói ra nguyên nhân hắn không sợ: "Một phó thủ lĩnh như người mà mới là Nguyên Anh tầng hai, ta nghĩ có lẽ thủ lĩnh cũng không mạnh hơn bao nhiêu đi? Bằng không cũng sẽ không trốn ở Nam Hoang này."Mục Nham cười lạnh một tiếng, nói ra thực lực chính thức của thủ lĩnh: "Thủ lĩnh của chúng ta là Luyện Hư kỳ."Cái gì?Lữ Thiếu Khanh chớp chớp mắt, cuối cùng lại rống to một tiếng: "Vậy thì càng không thể bỏ qua cho các ngươi."Sau khi nói xong, tia sáng của Mặc Quân kiếm lóe lên, trong nháy mắt bùng nổ, kiếm ý và uy áp cực mạnh ép hai người Mục Nham và Si Hoàn không thẳng nổi thắt lưng.Nhận thấy Lữ Thiếu Khanh dường như thật sự muốn giết bọn họ, trong đầu Si Hoàn chợt lóe, vội vàng hô: "Lữ công tử, nếu ngươi giết chúng ta, thủ lĩnh của chúng ta sẽ biết trước."Áp lực của bọn họ lập tức biến mất."Ai nha nha." Lữ Thiếu Khanh thu Mặc Quân kiếm lại, lộ ra nụ cười: "Chỉ đùa một chút thôi, hai vị không cần khẩn trương."Vẻ mặt Mục Nham cùng Hi Hoàn mơ hồ.Đùa à? Có ai đùa như ngươi không?"Vậy, chúng ta cáo từ..."Hai người muốn rời đi, Lữ Thiếu Khanh thu lại nụ cười: "Các ngươi cảm thấy có thể đi như vậy sao?"Mục Nham và Si Hoàn giật mình, hai người bị Lữ Thiếu Khanh giày vò đến sợ.Không biết lời Lữ Thiếu Khanh nói rốt cuộc có câu nào là thật câu nào là giả.Nói ra tay liền ra tay, nói trở mặt liền trở mặt.Chó cũng không thay đổi sắc mặt nhanh như vậy."Lữ công tử, ngươi..."Hai người hiện tại đã có một loại cảm giác, Lữ Thiếu Khanh khó chơi hơn nhiều so với Kế Ngôn.Đặc biệt là Si Hoàn lúc trước từng tiếp xúc với Kế Ngôn, trong lòng càng hoài nghi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh có phải là sư huynh đệ hay không.Ông ta rất muốn hỏi Kế Ngôn, ngươi xác định ngươi không nhận lầm sư đệ chứ?Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: "Nếu ta nhớ không lầm, các ngươi cũng muốn lấy chức Thành Chủ đúng không. Các ngươi định cứ rời đi như vậy sao?"Mục Nham tiến lên một bước, tức giận càng lớn: "Đừng khinh người quá đáng. Đừng tưởng rằng thực lực ngươi mạnh hơn chúng ta là có thể nhục nhã chúng ta như vậy.""Vậy thì sao?" Lữ Thiếu Khanh không hề bị lay động: "Ngươi muốn liều mạng với ta sao?"Mục Nham lại im lặng, nếu liều mạng được thì đã sớm liều mạng rồi, làm sao có thể đợi tới bây giờ.Si Hoàn chỉ có thể đi tìm Kế Ngôn lần nữa: "Kế công tử, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"Muốn giết thì giết, giết cho thống khoái cũng tốt.Kế Ngôn cũng nghi ngờ, không rõ Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc muốn làm gì."Đừng đùa với bọn họ nữa, nói thẳng cho bọn họ biết đi.""Được rồi." Lữ Thiếu Khanh hỏi hai người Mục Nham: "Các ngươi muốn thành Vĩnh Ninh sao?"Hai người lắc đầu, lúc này làm sao còn dám nói muốn nữa, chẳng may lại chọc giận Lữ Thiếu Khanh, bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế trong lòng hai người đã sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Lữ Thiếu Khanh.Trong lòng không muốn chọc giận Lữ Thiếu Khanh theo bản năng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận