Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 826 - Ngươi lại đi cướp à?



Chương 826: Ngươi lại đi cướp à?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Thế mới đúng chứ. Đi thôi, mau về chữa thương.”“A, trước hết phải dùng đạo tâm mà thề. Ta sợ ngươi đổi ý.”Đợi Cung Sùng rời đi rồi, Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Miêu Vu và Câu Lệ, tươi cười hòa ái hỏi: “Các ngươi thì sao? Trong nhà có linh thạch sao?”“Cho ta một triệu viên linh thạch, ta có thể cho các ngươi rời đi.”Khi Kế Ngôn tìm được Lữ Thiếu Khanh thì hấn đang tươi cười vẫy tay với Miêu Vu và Câu Lệ.“Hai vị đi thong thả, thuận buồm xuôi gió.”“Nhớ mai mang linh thạch đến đấy. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, trong gió trong mưa ta chờ các ngươi.”Kế Ngôn vừa nhìn, không cần đoán đã biết Lữ Thiếu Khanh định làm gì.“Ngươi lại đi cướp à?”Lữ Thiếu Khanh quay đầu khinh bỉ: “Thế nào là đi cướp? Ta thấy huynh thật không biết nói chuyện.”“Cái này gọi là phí cảm tạ. Ta đã ngăn bọn họ tự giết lẫn nhau, bọn họ cảm kích nên khăng khăng muốn tặng quà. Ta không có cách nào từ chối.”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cực kỳ bất đắc dĩ: “Rất khó để từ chối người nhiệt tình.”“Ta thích người nhiệt tình.”Đây là ví dụ điển hình cho câu đã được lợi còn ra vẻ.Lữ Thiếu Khanh lấy phi thuyền ra quay đầu đi tìm đại đội nhân mã ba nhà.“Cũng không thể để bọn họ đánh nhau vỡ đầu được. Nhận linh thạch của người ta thì phải làm việc. Ôi chao, loại bận rộn hạnh phúc này quá khó khăn.”Người của ba nhà thấy Cung Sùng biến mất không còn tăm tích, Kế Ngôn cũng chậm rãi biến mất.Nhân khẩu ba nhà đều trợn mắt há mồm ngây ngốc, khó mà tin được.Không ngờ Kế Ngôn lại có thể đánh cho Cung Sùng chật vật bỏ chạy. Theo như bọn họ thấy thì Kế Ngôn đã thắng.Miêu Hồng Tuấn há hốc miệng, ánh mắt không tràn đầy tự tin mà là tràn đầy hối hận.Mạnh thế này, biết thế khi đó nên lôi kéo bọn Kế Ngôn vào Miêu gia.Dù không được thế thì tạo mối quan hệ tốt với bọn họ cũng tốt.Đáng tiếc, vì đệ đệ của mình mà bỏ qua cao thủ tuyệt đỉnh như Kế Ngôn.Miêu Hồng Tuấn hối hận đến xanh ruột.Miêu Kinh Tuyên xem chiến cũng há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải.“Miêu huynh.”Lúc này, tiếng nói của Câu Khiên vang lên bên cạnh.“Là lúc này đây.”Sát ý bắt đầu tràn ngập.Miêu Hồng Tuấn nhìn đám người Cung gia ngây ra như gà gỗ, hơi cắn răng, gật gật đầu.Sau đó, ông ta truyền âm cho đoàn người Miêu gia.Đoàn người Miêu gia nghe được truyền âm của Miêu Hồng Tuấn ai nấy đều chấn động kinh ngạc.Nhưng chẳng mấy chốc, hai mắt bọn họ đều cháy lên ngọn lửa kích động.Miêu Kinh Tuyên lại càng kích động đến mức muốn tru lên vài tiếng.“Tiến hành theo kế hoạch!”Cung Tử Sương đỡ lấy Cung Xiêm quay lại, Câu Tô đi theo bên cạnh muốn giúp đỡ nhưng bị Cung Tử Sương ghét bỏ thậm chí vừa cảnh giác vừa đè phòng hắn ta.Miêu Á đi theo phía sau bọn họ, nhìn hai người như thế không hiểu sao nàng ta hơi bực bội.Nàng ta cảm thấy mặc dù gia hỏa này đáng ghét nhưng vừa rồi đối phó với hai người này không tệ.Câu Tô bị Cung Tử Sương ghét bỏ đâm tức giận.Trước đó còn gọi là Tô ca ca, giờ đã thành Câu Tô rồi?Mê luyến dành cho ta lúc trước đâu rồi?Tất cả đều do tên hỗn đản Trương Chính kia.Câu Tô nói với Cung Tử Sương: “Tử Sương muội muội, muội đừng nóng giận. Khi ấy dù chúng ta làm thế nào hắn cũng sẽ có biện pháp để ly gián chúng ta.“Ngươi đừng tin hắn. Ba nhà chúng ta quan hệ tốt như thế, không nên vì hắn mà hiểu lầm lẫn nhau, làm thế không tốt cho mọi người.”Cung Tử Sương người cũng như tên, sắc mặt lạnh như sương, không thèm để ý tới Câu Tô.Câu Tô thấy thế lại càng hận Lữ Thiếu Khanh thấu xương.Phụ thân đã nói nếu không có cách nào đối phó với Câu gia thì phải kết thông gia với Cung gia để giữ gìn Câu gia.Mà trong số các nữ tử của Cung gia, xuất sắc nhất dương nhiên là Cung Tử Sương.Hắn ta cứ ở bên cạnh lải nhải mãi, hy vọng dỗ được Cung Tử Sương.So với thái độ lúc trước của hắn ta.Miêu Á đi đằng sau nghe Câu Tô nói thế chỉ thấy buồn nôn.Quả nhiên là đồ mặt trắng. Đáng ghét.Miêu Á không nghe nổi nữa, bước lên vượt qua bọn họ định quay về.Đột nhiên Cung Tử Sương chỉ vào Miêu Á nói với Câu Tô: “Nếu ngươi muốn ta tin tưởng ngươi, giết nàng đi!”Câu Tô giật nảy mình. Miêu Á thầm cười lạnh.“Muốn giết ta? Ngươi có thực lực này sao?”Miêu Á là Nguyên Anh tầng hai, Cung Tử Sương và Câu Tô đều là Nguyên Anh tầng một.Chưa kể mới ba hôm trước Câu Tô còn bị Lữ Thiếu Khanh trừng trị cho một trận đến nơi đến chốn, có thể phát huy được một nửa thực lực đã là không tệ rồi.Câu Tô cũng bị làm khó. Hắn ta bây giờ thế này đánh không lại Miêu Á.“Tử Sương muội muội. Muội đừng tin lời hắn nói hươu nói vượn.”Cung Tử Sương cười lạnh: “Hừ, quả nhiên hai nhà các ngươi đã liên thủ.”Câu Tô giơ tay lên, nghiêm túc nói: “Tử Sương muội muội, ta đã nói một vạn lần, Câu gia chúng ta không có liên thủ với Miêu gia đối phó Cung gia.”“Nếu muội không tin, ta có thể thề.”Khi Câu Tô chuẩn bị thề, đột nhiên có người từ đằng xa vọt tới.Toàn thân loang lổ máu, thấy Cung Tử Sương thì hô lớn: “Tử Sương tiểu thư, Miêu gia và Câu gia liên thủ tấn công Cung gia chúng ta.”“Gia chủ đã bị bọn chúng đánh bị thương.”“Cái gì?”Lời này như sấm sét giữa trời quang, chẳng những bổ cho Cung Tử Sương, Cung Xiêm choáng vàng, ngay cả Miêu Á và Câu Tô cũng choáng váng.Câu Tô lập tức thả nắm tay, ngơ ngác nhìn Miêu Á.“Hừ!”Miêu Á lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Nàng ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, muốn đi hỏi cho rõ ràng.“Tiểu nhân hèn hạ!”Cung Tử Sương lập tức ra tay với Câu Tô, nhắm thẳng cung tên về phía hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận