Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2703: Đại ca, đã lâu không gặp, rất là tưởng niệm (length: 6876)

Lữ Thiếu Khanh nhìn Trinh Thần Quân tiên hồn cứ vậy biến mất trước mắt, cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Phí phạm đáng xấu hổ, cho ta cũng tốt a!"
Lữ Thiếu Khanh lại nhìn về phía mảnh vỡ thiên đạo to lớn.
Mảnh vỡ thiên đạo chuyển động đã chậm dần, hình thể cũng thu nhỏ rất nhiều.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nó, cảm thấy mảnh vỡ thiên đạo cũng có vẻ như một đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn.
Lữ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn quanh, đoạn xương ngón tay kia không biết đã biến mất từ lúc nào.
Bây giờ chỉ còn lại mình hắn và mảnh vỡ thiên đạo.
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình giống như một con thỏ trắng bị lão sói xám để mắt tới.
Hắn rùng mình, trong lòng vừa hỏi thăm ma quỷ tiểu đệ, vừa cười làm lành nịnh nọt, "Đại ca, đã lâu không gặp!"
"Rất nhớ ngươi, ta không quấy rầy ngươi nữa, ta đi ngay đây!"
Mảnh vỡ thiên đạo, trước kia một khối nhỏ thôi đã khiến hắn chịu đựng bao đau khổ rồi.
Giờ một khối to như vậy, làm sao mà động vào cho được.
Không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào.
Lữ Thiếu Khanh xoay người định rời đi.
Nhưng mà!
Mảnh vỡ thiên đạo dường như có ý thức, không định buông tha Lữ Thiếu Khanh.
Vèo một tiếng, mảnh vỡ thiên đạo biến mất.
Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một lực lượng cường đại đụng vào người.
"Phụt!"
Lữ Thiếu Khanh phun ra một ngụm tiên huyết, chỉ cảm thấy như bị một con trâu mộng đâm vào, lực lượng cường đại khiến ngũ tạng lục phủ của hắn đều nát bấy.
Thân ảnh trên không trung liên tục lộn nhào, bay ngược ra sau.
Không biết bay bao lâu mới dừng lại.
Vừa mới dừng lại, lại có một luồng lực đánh tới.
Lữ Thiếu Khanh lại phun máu bay ngược.
Liên tiếp mấy lần, Lữ Thiếu Khanh vừa thổ huyết vừa bay.
"Dựa vào!" Lữ Thiếu Khanh nhịn không được chửi ầm lên, "Coi ta là cái gì? Bóng da sao?"
"Đừng có khinh người quá đáng!"
"Có gan ngươi dừng lại, chúng ta hảo hảo nói chuyện..."
Trả lời hắn vẫn là những cú va chạm.
"Bành!"
"Móa, không hiểu tiếng người đúng không?"
"Bành!"
"Làm càn, dám ức hiếp đệ đệ, trời đánh!"
"Bành!"
"Đại ca, đại ca, ta van ngươi, đừng đụng, đụng nữa ta xong đời..."
"Bành!"
Cú đụng này in dấu lên Lữ Thiếu Khanh, một tiếng nứt nhỏ.
"Xoạt xoạt!"
Trên cơ thể bất khả xâm phạm mà đến Tiên Quân thần Quân đều không thể phá hủy bỗng xuất hiện vết nứt.
Lữ Thiếu Khanh lần nữa kinh hãi, ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Hắn cho rằng át chủ bài kiêu ngạo nhất của mình chính là cơ thể.
Do mảnh vỡ thiên đạo tạo thành, bất khả xâm phạm, để hắn có thể hoành hành không kiêng kị.
Dù là Tiên Quân thần Quân cũng không thể phá hủy cơ thể hắn.
Giờ đây, mảnh vỡ thiên đạo như một viên đạn pháo, không ngừng nện vào người hắn, cơ thể xuất hiện vết rách.
"Đại ca, sai, sai rồi..." Lữ Thiếu Khanh vội vàng kêu lên.
Nhưng mà vô dụng, mảnh vỡ thiên đạo vẫn tiếp tục oanh kích.
Càng ngày càng nhiều vết rách trên cơ thể Lữ Thiếu Khanh, máu tươi theo khe hở chảy ra, nhanh chóng nhuộm đỏ y phục.
"Bành!"
Lại một đòn, theo xung kích, máu thịt văng tung tóe, cơ thể dường như sắp tan rã.
Tiếp tục như vậy thì không ổn.
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng không xong rồi, cứ thế này thì hắn sợ sẽ bị nện thành muôn mảnh mất.
Nhưng mà tốc độ của mảnh vỡ thiên đạo quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
Từ nãy giờ, tiên thức của hắn vẫn điên cuồng tràn ra, nhưng vẫn không thể bắt được quỹ đạo của mảnh vỡ thiên đạo.
Mảnh vỡ thiên đạo trong tầm mắt hắn dường như đã biến mất, không hề thấy bóng dáng.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh tựa như đang đánh nhau với một kẻ thù vô hình, hắn không tìm được đối phương, chỉ có thể bị đánh một cách thụ động.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, trong mắt lặng lẽ biến thành đồ án âm dương.
Giờ khắc này, thế giới trong mắt Lữ Thiếu Khanh biến thành một thế giới muôn màu rực rỡ.
Trong muôn sắc màu, chỉ có chút ít sắc đen trắng.
Trong các màu sắc lộng lẫy, một đạo quang mang vàng kim lộ ra vô cùng chói mắt.
Nó nhanh như điện xẹt trong thế giới sắc màu.
"Vút!"
Như một đạo chớp giật, Lữ Thiếu Khanh chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay.
Lữ Thiếu Khanh bắt đầu thử nắm bắt đạo chớp vàng kim kia.
Không ngừng cố gắng, hết lần này đến lần khác bị đánh bay, Lữ Thiếu Khanh ngay trước khi rời khỏi trạng thái kia, hai tay bỗng chộp mạnh.
Phụt!
Lữ Thiếu Khanh ho ra từng ngụm máu tươi, đồng thời cơ thể rạn nứt, máu từ miệng vết thương phun ra, tạo thành một màn huyết vụ.
Dù vậy, hắn cắn răng, ôm chặt lấy mảnh vỡ thiên đạo trước mặt.
Mảnh vỡ thiên đạo dù đã thu nhỏ đi rất nhiều, nhưng với Lữ Thiếu Khanh mà nói vẫn là một tảng đá khổng lồ, tựa thái sơn đè xuống khiến hắn ngộp thở.
Khi tiếp xúc trực tiếp với mảnh vỡ thiên đạo lần nữa, Lữ Thiếu Khanh có cảm nhận càng trực tiếp hơn.
Cảm giác đầu tiên là lạnh lẽo, phảng phất đến từ hàn băng biển sâu, cực độ lạnh lẽo ngấm vào tận linh hồn, phảng phất có thể đóng băng cả linh hồn.
Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được sự lạnh lùng, lạnh lùng siêu thoát hết thảy, như thể tất cả trên đời này đều có thể bị hủy diệt.
Cảm giác này khiến Lữ Thiếu Khanh vô cùng khó chịu.
Lữ Thiếu Khanh phun một ngụm tiên huyết lên trên rồi nói khẽ, "Đại ca, đừng quậy, dừng lại đi."
Dường như nhận thấy Lữ Thiếu Khanh đã bắt được mình, mảnh vỡ thiên đạo khẽ ông lên, bề mặt nổi lên sương mù Luân Hồi, như khí độc bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh phát hiện mảnh vỡ thiên đạo truyền đến một lực hút, cơ thể hắn bắt đầu chìm vào bên trong mảnh vỡ thiên đạo.
Mảnh vỡ thiên đạo đang thôn phệ hắn, giờ hắn muốn buông tay thoát ra cũng không được.
"Ngọa tào, đại ca, ngươi muốn gì? Ăn thịt ta?"
Lữ Thiếu Khanh hét lớn, "Đừng quá đáng nhé!"
Trong tâm thần vừa động, Đệ Nhất Quang Tự và Đệ Nhất Ám Liệt trong cơ thể hiển hiện.
"Ầm ầm!"
Hai tia chớp xuất hiện, theo Lữ Thiếu Khanh điều khiển, giáng mạnh xuống mảnh vụn thiên đạo.
Cùng tiếng sấm sét lớn vang lên, mảnh vỡ thiên đạo rung chuyển dữ dội.
"Xoạt xoạt!"
Tiếng nứt vỡ vang lên giòn giã, một vết nứt xuất hiện trên bề mặt mảnh vỡ thiên đạo.
Sương mù Luân Hồi càng tan đi từng mảng lớn.
Có hy vọng rồi!
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục thao túng chớp đen trắng oanh kích.
Trong tiếng oanh kích ầm ầm, Lữ Thiếu Khanh phát hiện mảnh vỡ thiên đạo vẫn tiếp tục thu nhỏ lại, màu sắc cũng đang thay đổi.
Nhưng mà, tốc độ cơ thể hắn chìm vào mảnh vỡ thiên đạo đang tăng lên. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận