Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1973

Chương 1973Chương 1973
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Pháp khí thời gian song mặt thật sự không dễ chịu.
Chịu thôi, so với Lữ Thiếu Khanh, đại lão kia lại càng đáng sợ hơn.
Mệnh lệnh của đại lão là thứ nhất, mệnh lệnh của Lữ Thiếu Khanh là thứ hai.
Trong lòng Giới âm thầm nói câu xin lỗi, sau đó thì mở cửa. Nhưng khi đoàn người Lữ Thiếu Khanh bước ra khỏi cửa truyền tống trận ra ngoài, lại phát hiện mình đang ở gần Vụ thành. Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được khí tức của Vụ thành bèn hỏi: “Chuyện gì xảy ra đây? Ta muốn về nhà.”
“Tốt xấu gì ngươi cũng mở cửa cho ta tới chỗ vừa đến chứ? Ngươi ăn nhiều quá hỏng đầu rồi sao?”
Muốn từ Yêu giới tới Thập Tam Châu của Nhân giới, đi theo con đường cũ là tốt nhất, an toàn nhất.
Giới giải thích: “Nơi này có đại trận, không gian kiên cố, ta chỉ có thể mở ra tọa độ gần nhất.”
Nói dối quen mồm nồi, Giới rưng rưng nước mắt, làm thời gian song mặt thật sự rất khó chịu.
Khi Lữ Thiếu Khanh đang mắng Giới, Kế Ngôn bỗng nhiên nhíu mày: “Chờ một chút.”
Một khắc sau, người khác cũng đã nhận ra.
Vụ thành hoàn toàn tĩnh mịch, không có tí hơi thở nào. Mọi người khẽ quét thần thức qua, cảm thấy thi thể khắp nơi trong Vụ thành.
Thây ngang khắp đồng, dù là yêu thú đã hóa hình hay chưa hóa hình cũng đều ngã trong vũng máu, máu chảy thành sông, cả thành trì đầu bị đóng băng.
Sương mù màu trắng dập dờn, cộng thêm thi thể đầy đất, một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập khắp nơi. “Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiêu Y hoảng sợ.
Tình huống như vậy quá mức quỷ di.
Không biết chuyện gì xảy ra là điều đáng sợ nhất.
Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn Tiêu Y một chút: “Lá gan của muội như thế còn tu luyện cái gì nữa?”
“Về nhà lấy chồng sinh khỉ con đi.”
Tiêu Y bĩu môi phủ nhận: “Nhị sư huynh, muội không sợ.” Lữ Thiếu Khanh nói với Kế Ngôn: “Lá gan thế này, nên luyện tập một chút.”
Kế Ngôn đồng ý: “Phải luyện.” Cứ hô to gọi nhỏ thế này thực sự không ổn.
Tiêu Y kinh dị, Nhị sư huynh muốn làm gì?
“Sư phụ!” Tiêu Y vội vàng nắm lấy cọng cỏ cứu mạng bên cạnh.
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Thiêu Thừa: “Sư phụ, ngài cũng không muốn thấy sư muội vừa gặp chuyện liền kinh hãi, như một đứa trẻ chứ?”
Thiều Thừa nghe vậy, lại nhìn sang Tiêu Y cực kỳ căng thẳng sợ hãi thì nói: “Ngươi đừng có dọa nó, dần dần rồi sẽ được.”
Vẫn là sư phụ tốt với mình. Tiêu Y nghe vậy thì cảm động lắm. Khoảng thời gian này phải dính chặt lấy sư phụ, đánh chết cũng không rời sư phụ nửa bước.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm như hồ ly: “Dần dần rồi cũng đến lúc phải lịch luyện. Đúng vậy!"
Thiều Thừa gật đầu đồng ý: “Đúng là thế.”
Mặc dù Thiều Thừa là người hiền lành, nhưng cũng không phải quá nuông chiều đồ đệ. Giáo dục đồ đệ, khi nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc. Tính cách của Nhị đồ đệ coi như vứt đi rồi, không thể phế tính cách của đồ đệ nhỏ được nữa.
Thiều Thừa tự hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Lữ Thiếu Khanh thoải mái khoát tay: “Không gặp nguy hiểm gì đâu, ngài yên một trăm cái tâm đi, nếu có nguy hiểm con cũng sẽ không để cho nàng đi.”
“Dù sao thì con cũng rất thương tiểu sư muội.”
Tiêu Y suýt nữa thì khóc lên. Coi như nàng đã hiểu, Lữ Thiếu Khanh đang muốn xử lý mình vì chuyện vừa rồi. Tiêu Y thầm hối hận, biết trước thế này còn không bằng chịu đòn của hai vị sư huynh còn hơn.
“Tới đi!”
Tiêu Y bất đắc dĩ đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, một sức mạnh đánh ra: “Đi đi!”
Tiêu Y kêu lên một tiếng, bị ép bay về phía Vụ thành. Tiêu Y sợ hất hồn, người trong Vụ thành đầu chết sạch, còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Không chừng có thứ gì đó đáng sợ đang ẩn giấu trong màn sương của Vụ thành, mình xông vào đó có thể nào sẽ bị nuốt trọn không?
Tiêu Y giãy dụa, muốn bay trở lại, nhưng nàng không dám phản kháng, lực tác động lên người nàng không mạnh, nàng có thể nhẹ nhõm hóa giải.
Nhưng nàng không dám. Đối mặt với Nhị sư huynh không rõ suy nghĩ tâm tư, nàng thật sự không dám phản kháng. Cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn rơi vào trong Vụ thành.
Xoay người một cái, vững vàng rơi xuống đất.
Phụt!
Chất lỏng vấy ra, máu tươi hắt lên người Tiêu Y.
Dường như trong máu còn có cả thịt vụn nữa.
Khiến cho sắc mặt Tiêu Y trắng bệch, thật sự muốn ói. Tiêu Y muốn quay đầu trở về, xung quanh núi thây biển máu, thực sự không phải cảnh đẹp gì.
Nhưng mà, nàng không dám. Chỉ có thể kiên trì đi trong thành, thận trọng tìm hiểu xung quanh.
Nhưng dùng thần thức quét hết vòng này đến vòng khác, nàng vân không phát hiện ra manh mối gì.
Chỉ là rút ra được một chút kết luận từ cách chết của yêu thú trong thành.
“Là chiến đấu giữa phi cầm tộc và tẩu thú tộc sao?”
Ở nơi này, tử thương nhiều nhất đương nhiên chính là tấu thú tộc và phi cầm tộc, thi thể của chúng rải khắp Vụ thành.
Đương nhiên cũng có lính tôm tướng cua trong nước, trong biển.
Quan sát một lúc, Tiêu Y có thể đoán được, đây là kết quả khi hai đại tộc lần nữa sống mái với nhau, cùng đồng quy vu tận.
Kết luận được điều này, Tiêu Y lại lần nữa gật gù khẳng định: “Nhất định là thế này, phải nhanh chóng quay lại báo cáo lại với sư phụ và mấy vị sư huynh.
Nghĩ vậy, Tiêu y Lập tức bay lên trời.
Nhưng có biến cố xảy ra. Mây mù xung quanh đột nhiên quay cuồng, sau đó dường như có thứ gì đó lao ra từ trong sương trắng.
Tiêu Y hoa cả mắt, cảnh tượng trước mặt nàng đã thay đổi.
Toàn thành dọc ngang thi hài, tiếng kêu rên khắp nơi, oán khí bốc lên tận trời, dường như đám yêu thú đã chết đầu sống lại vậy.
Bọn chúng kêu la thảm thiết, quơ móng vuốt không ngừng lao về phía Tiêu Y. “AI”
Tiêu Y sợ hãi hô lớn.
Nhưng sau đó, dường như nhớ lại chuyện gì đó rất bực mình, nàng hét lên.
“Có gì mà phải sợ?” Như thể đang tự động viên mình “Không phải chỉ là yêu thú thôi sao? Xem ta giết chết các ngươi!”
Lan Thủy Kiếm vung lên, trường kiếm dập dờn, ánh kiếm màu lam lan ra khắp nơi.
Kiếm ý nặng nề mà ôn hòa như một dòng nước trong vẩy khắp mặt đất.
Nhìn thì mỹ lệ, nhưng lại mang theo sát cơ trí mạng. Trúng một kiếm này, đám yêu thú đang kêu la thảm thiết kia bị chém thành muôn mảnh.
Vô số thi thể trước mắt đều biến mất.
“A?”
Lúc này, Tiêu Y cảm thấy Lan Thủy Kiếm của mình có biến hóa.
Uy lực trở nên mạnh hơn. Nàng cẩn thận cảm nhận một chút, dường như có thể nghe được có tiếng tim đập vọng ra từ bên trong Lan Thủy Kiếm.
Kiếm linh của mình sắp ra đời ư?
Tiêu Y mừng rỡ vô cùng. Cùng lúc đó, xung quanh nổi cuồng phong, càng nhiều thi thể nữa lao tới, nhào về phía nàng.
Bọn chúng tựa như ác quỷ, gào thét, quơ móng vuốt muốn xé Tiêu Y thành từng mảnh nhỏ. Uy lực của Lan Thủy Kiếm tăng mạnh, Tiêu Y càng tràn trề tự tin, vung Lan Thủy Kiếm tiếp tục chiến đấu. “Các ngươi đầu chết hết rồi, còn dám ở đây phách lối à?” Một kiếm chém xuống, lại chém cho trước mắt không còn một mảnh.
Nhưng lúc này Tiêu Y đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
“Không ổn!”
Đã chết đến mức không thể chết thêm nữa rồi, vì sao còn có thể khởi tử hoàn sinh? “Là đám quái vật màu đen kia?” Tiêu Y không nhịn được mà suy đoán.
Nhưng nơi này không có khí tức của quái vật màu đen. Tiêu Y quả quyết lắc đầu. Rốt cuộc là cái gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận