Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2199: Bạch thổ huyết (length: 7105)

Kéo dài thời gian?
Đám người kinh hãi.
Trương Chính cũng biến sắc mặt.
Lữ Thiếu Khanh xảo quyệt đến mức hắn hiểu rõ đến tận xương tủy.
Chẳng lẽ vì kẻ thù trước mắt tỏ vẻ thái độ khiêm nhường mà mình đã bị mê hoặc?
Sợ đến da đầu hắn run lên, theo bản năng gào lên, "Tiền, tiền bối, giết, giết hắn."
"Kéo cái rắm thời gian ấy." Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí, chỉ vào Công Tôn Nội mắng, "Lão già, chúng ta làm sao kéo dài thời gian được?"
"Để cho người ta chết không rõ còn không xong?"
"Hừ!"
Công Tôn Nội lại không có tính tình gì tốt, hung hăng trừng mắt Lữ Thiếu Khanh, lực lượng vô hình quét qua người Lữ Thiếu Khanh.
"Ôi!"
Lữ Thiếu Khanh ra sức chống cự, cuối cùng hét lớn một tiếng, quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm tiên huyết, trông có phần chật vật.
Công Tôn Nội cười lạnh một tiếng, "Vô tri tiểu nhi!"
Tu sĩ nhỏ bé mà cũng dám mạo phạm Đại Thừa kỳ?
Lãng Thiên Hòa cười ha ha một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, đáng đời cái miệng của ngươi cứ lanh chanh.
Ngươi cho rằng miệng ngươi thối là không ai trị được ngươi sao?
"Đồ ngu xuẩn, chút tôn trọng với tiền bối Đại Thừa kỳ cũng không có."
Sau đó hắn nói với Công Tôn Nội, "Công Tôn tiền bối, chắc chắn là hắn không có kéo dài thời gian gì đâu."
"Lăng Tiêu phái duy nhất một Đại Thừa kỳ, tổ sư của bọn họ độ kiếp thất bại, nên là không có ai tới cứu bọn họ được."
Trong lời nói đã nhắc tới tổ sư của bọn họ, đã không coi mình là người của Lăng Tiêu phái nữa.
Công Tôn Nội chẳng quan tâm, "Cho dù hắn độ kiếp thành công thì cũng không phải là đối thủ của ta."
"Khụ khụ..." Lữ Thiếu Khanh ho khan hai tiếng, loạng choạng đứng dậy, hùng hổ nói, "Đau quá."
"Người lớn khi dễ trẻ con, có ý gì không vậy?"
Hắn nói với Trương Chính, "Mọi người trước kia có chút hiểu lầm, coi như bỏ qua, như thế nào?"
Cơ bắp trên mặt Trương Chính co giật, cái gì mà hiểu lầm?
Ngươi mẹ nó giết sạch Quy Nguyên các của ta, là hiểu lầm à?
Đồ đáng chết!
Ngô Thiên Tung vô cùng phẫn nộ trước thái độ lơ đãng này, gầm lên, "Cái này mà gọi là hiểu lầm?"
"Giữa ngươi và ta là mối thù diệt môn, không chết không thôi!"
"Ai!" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Chuyện đã xảy ra rồi, không cách nào thay đổi được."
"Cùng lắm thì, ta để chưởng môn nói lời xin lỗi với ngươi, thế nào?"
Xin lỗi?
Đây là chuyện mà xin lỗi là xong sao?
Trương Chính hận đến nghiến răng ken két, cảm giác khoái trá vừa rồi đã biến mất không còn gì nữa.
Ngu Sưởng cũng nghiến răng ken két, vì sao lại là ta xin lỗi?
"Ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi," Trương Chính nói với Công Tôn Nội, "Công Tôn tiền bối, xin hãy giết hắn."
"Chậm đã!" Lữ Thiếu Khanh kêu lên, "Ngươi còn chưa nói cho chúng ta biết kế hoạch của các ngươi, giết chúng ta như thế, chúng ta chết cũng không nhắm mắt."
"Vậy ngươi cứ chết không nhắm mắt đi." Trương Chính thay đổi chủ ý, không định nói cho Lữ Thiếu Khanh biết, "Để ngươi chết không nhắm mắt ta cũng có thể cao hứng một chút."
"Thật sự không nói cho ta biết à?" Lữ Thiếu Khanh trở mặt, "Đừng cho rằng nể mặt mà lại không cần mặt mũi đấy nhé."
Đám người im lặng, ngươi tiểu tử nói trở mặt liền trở mặt, đúng là đồ cún à?
"Cho ngươi mặt mũi?" Trương Chính cười lạnh không thôi, "Ngươi cứ mang theo sự không cam tâm đi xuống đi."
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Trương Chính hét lên, "Ngươi đừng hối hận đấy!"
"Hối hận?" Trương Chính ngược lại nói với Công Tôn Nội, "Mong tiền bối ra tay."
Trương Chính biết rõ Lữ Thiếu Khanh lợi hại hơn hắn, những năm này trôi qua, cảnh giới của hắn tăng lên không ít, nhưng hắn vẫn không có tự tin.
Cách tốt nhất là Công Tôn Nội giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Lãng Thiên Hòa cười khẩy nhìn Ngu Sưởng và những người khác, "Tự sát đi, như vậy các ngươi có thể chết thoải mái hơn chút."
Ngu Sưởng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt như đang hỏi thăm có còn gì muốn nói nữa không?
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, nói với Kế Ngôn, "Ra tay đi, nhớ kỹ, đừng giết chết hắn."
"Mẹ nó, quả thật uổng phí cái miệng mình mà."
Trương Chính, Công Tôn Nội và những người khác sững sờ, ánh mắt đều dồn lên người Kế Ngôn.
Giờ phút này, bọn họ mới phát hiện Kế Ngôn bình tĩnh đến thế.
Kế Ngôn đứng một bên không nói một lời, giống như vô hình, bọn họ đều vô thức bỏ qua sự hiện diện của Kế Ngôn.
Nếu không cố ý nhìn, thì sẽ không nhớ bên cạnh còn có Kế Ngôn đứng đấy.
Bây giờ khi sự chú ý của bọn họ rơi trên người Kế Ngôn, bọn họ mới phát hiện sự sắc sảo của Kế Ngôn thật bức người, khiến bọn họ khó có thể nhìn thẳng.
"Ngươi..."
Nhìn Kế Ngôn, trong lòng Trương Chính có chút do dự.
Khuôn mặt lạnh lùng đó khiến hắn không khỏi nhớ lại sự tức giận và bất lực khi ca ca mình nhắc đến Kế Ngôn.
Gã này luôn đè đầu cưỡi cổ ca ca của hắn, khiến ca ca của hắn cả đời đầy bất mãn và bất đắc dĩ.
"Công Tôn tiền bối, coi chừng hắn..." Trương Chính theo bản năng nhắc nhở.
"Hừ!" Nhưng Công Tôn Nội lại hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời Trương Chính, "Đồ ngu xuẩn, hắn là đối thủ của ta chắc?"
Công Tôn Nội kiêu ngạo đầy mình, đến người bên mình cũng chẳng có giọng điệu tốt lành gì.
"Chỉ là lũ tiểu bối, ta một tay có thể diệt chúng." Công Tôn Nội ngạo nghễ nhìn Kế Ngôn, chỉ vào Kế Ngôn một ngón tay.
"Cái gọi là thiên tài, trước mặt Đại Thừa kỳ cũng chẳng qua chỉ là lũ kiến."
Lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn bộc phát, ba động đáng sợ khuếch tán, khiến những người xung quanh biến sắc.
Vào thời khắc đó, họ cảm giác thế giới mình đang đứng có sự thay đổi.
Quy tắc xung quanh đang thay đổi, lực lượng vô hình di động, sát cơ trí mạng giáng xuống.
Giờ khắc này, họ cảm thấy mình sẽ phải chết ở đây.
Nhưng không!
Trong tai mọi người như vang lên tiếng kiếm reo.
Một cỗ khí tức sắc bén bộc phát, sau một khắc, áp lực xung quanh biến mất và khôi phục lại bình thường.
Đám người kinh hãi, mà thần sắc của Công Tôn Nội thì biến đổi, theo bản năng hét lên, "Đại Thừa kỳ?"
Ba chữ này suýt nữa dọa Trương Chính, Lãng Thiên Hòa và những người khác chết khiếp.
Sao Kế Ngôn cũng là Đại Thừa kỳ được?
Lãng Thiên Hòa sợ tè ra quần ngay lập tức, chỉ vào Kế Ngôn, "Hắn, hắn, hắn, là, vì sao?"
Lãng Thiên Hòa dám làm phản là vì biết rõ tổ sư Kha Hồng bị thương, độ kiếp thất bại, đang là thời điểm Lăng Tiêu phái yếu nhất.
Bên hắn có Đại Thừa kỳ, coi như là cá chép hóa rồng rồi.
Đàm Uẩn hét lớn một tiếng, "An Tường không phải nói hắn bị thương sao?"
Trương Chính và Ngô Thiên Tung cũng ngay lập tức sắc mặt tối sầm, "Chết tiệt, các ngươi đã sớm biết chúng ta muốn gì rồi phải không?"
Tin tức Kế Ngôn là Đại Thừa kỳ được che giấu kín đến thế, mục đích chỉ có một, phòng bị bọn họ.
"Không có đâu," Lữ Thiếu Khanh trả lời, "Chẳng phải là đột phá Đại Thừa kỳ thôi sao? Có gì đáng mà cao hứng?"
"Biết khiêm tốn một chút không hả?"
Hiểu cái em gái nhà ngươi ấy!
Trương Chính, Lãng Thiên Hòa bọn họ hận không thể muốn giết chết Lữ Thiếu Khanh.
Bọn họ đều bị lừa hết rồi.
"Hừ!" Công Tôn Nội lại hừ lạnh một tiếng, "Có gì phải lo?"
"Sao hắn có thể là đối thủ của ta được?"
"Lại đây đi, tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết rõ giữa những Đại Thừa kỳ cũng có chênh lệch đấy... . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận