Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 259 - Ngươi đang diễn trò



Chương 259: Ngươi đang diễn tròNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Cổ trưởng lão, ta đứng đây chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió nha."Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt vẫy vẫy tay với Cổ Liệt trên phi chu, chân thành chúc phúc: "Dọc đường nhớ cẩn thận một chút. Sau khi trở về, đừng quên nói cho Vân Tâm, ta rất nhớ nàng, chờ khi nào rảnh ta sẽ đi tìm nàng."Đệ tử Điểm Tinh Phái trên thuyền chỉ hận không thể lao xuống xé nát khuôn mặt tươi cười của Lữ Thiếu Khanh.Ngay cả Tuyên Vân Tâm trong khoang thuyền cũng có xúc động muốn lao ra đánh chết Lữ Thiếu Khanh.Thật đáng hận.Vân Tâm, Vân Tâm, đây là tên mà ngươi có thể gọi sao? Đúng là một tên đáng chết.Sắc mặt Cổ Liệt cũng khó chịu.Nhưng mà ánh mắt Cổ Liệt lạnh thấu xương nhìn Lữ Thiếu Khanh, bỗng nhiên cười, hỏi: "Lữ công tử, ngươi thật sự thích Vân Tâm sư điệt sao?"Lữ Thiếu Khanh trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, ta cũng đã lấy đạo tâm thề rồi. Đời này, ta liền nhận định nàng. Sự tốt đẹp của nàng, cả đời này ta cũng không quên được."Những nam đệ tử Điểm Tinh Phái đều tan nát cõi lòng rồi. Nghe lời này, chẳng lẽ Vân Tâm sư tỷ cho hắn sao?Có vài đệ tử Điểm Tinh Phái nhịn không được, nữ thần trong mộng của mình không thể bị người như vậy khinh nhờn."Hỗn đản, ta muốn giết ngươi."Hắn ta phẫn nộ không để ý tới cái gì nữa, ném một tấm linh phù về phía Lữ Thiếu Khanh, muốn đẩy Lữ Thiếu Khanh vào chỗ chết.Cổ Liệt nhanh tay lẹ mắt, ra tay trước, thu hồi linh phù về.Tức giận quát một tiếng: "Hỗn trướng, ai cho ngươi ra tay? Đi xuống, đi xuống cho ta!"Sau khi nhìn thấy đệ tử Điểm Tinh Phái bị đuổi vào trong thuyền, Lữ Thiếu Khanh lại ra vẻ tốt bụng nói: "Haiz, Cổ trưởng lão, ngươi không cần trách hắn. Hắn hẳn là nhất thời không tiếp nhận được ta và Vân Tâm ở chung một chỗ, không có việc gì, ta sẽ không để ý."Bộ dạng đáng ghét của Lữ Thiếu Khanh khiến Cổ Liệt rất muốn giết chết hắn.Còn đứng đó giả vờ? Cổ Liệt lạnh lùng cười.Gã ta vạch trần mục đích Lữ Thiếu Khanh tới nơi này, gã ta dựa theo lý do thoái thác Tuyên Vân Tâm dạy mình: "Ngươi không cần diễn trò ở chỗ này, cái gì mà thích Vân Tâm sư điệt, ngươi đều giả vờ thôi. Ở trước mặt đông đảo tu sĩ, ngươi nói dối phủi sạch quan hệ giữa ngươi và Hạ Ngữ, cố ý kéo đến trên người Điểm Tinh Phái chúng ta. Hiện tại ngươi lại tiếp tục diễn kịch ở chỗ này cho những người khác xem."Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, sau đó cố ý lộ ra một tia kinh hoảng, vội vàng nói: "Nói, nói bậy, ta thật lòng thích Vân Tâm. Không thấy ta đều lấy đạo tâm ra thề sao?"Cổ Liệt chú ý vừa rồi Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ kinh hoảng, trong lòng âm thầm bội phục Tuyên Vân Tâm: "Lấy đạo tâm thề cũng không phải không có kẽ hở. Tóm lại, ngươi chính là đang diễn trò."Lữ Thiếu Khanh ra vẻ phẫn nộ: "Lão gia hỏa, ngươi đừng nói lung tung, nếu truyền ra ngoài, ta sẽ giết chết ngươi."Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong mắt Cổ Liệt chính là Lữ Thiếu Khanh bị vạch trần tâm tư, do đó tức hổn hển.Trong lòng gã ta ngược lại thoải mái hẳn lên, tên khốn kiếp, lúc trước làm ta tức muốn chết.Trong lòng Cổ Liệt thoải mái lộ ra nụ cười trào phúng: "Loại trò vặt này mà cũng muốn giấu được ta?""Hừ, ta chính là thích Vân Tâm." Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng hô, dường như là muốn cho những người xung quanh đều nghe được.Cổ Liệt chú ý thấy có không ít người nhìn về phía này, gã ta thấp giọng nói: "Nếu ngươi muốn tiếp tục diễn, liền lên thuyền.""Lên thuyền? Làm gì?"Lữ Thiếu Khanh lộ ra vẻ cảnh giác, hoài nghi nhìn chằm chằm vào Cổ Liệt: "Ngươi có ý đồ gì với ta?"Trong lòng Cổ Liệt nhảy dựng, tên hỗn đản này nhạy bén như vậy sao?Cổ Liệt tiếp tục dựa theo lý do thoái thác Tuyên Vân Tâm đưa cho hắn: "Nếu ngươi muốn diễn kịch, thì diễn đến cùng đi, không tự mình lên thuyền tiễn chúng ta một đoạn đường, làm sao có thể làm cho vở kịch này kết thúc hoàn mỹ?"Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: "Nói cũng có đạo lý, ai nha, ta quên mất điểm này."Hắn nhìn xung quanh, không ít người đang nhìn nơi này.Lữ Thiếu Khanh cười thầm trong lòng, cố ý lộ ra một tia bất đắc dĩ: "Thôi, ta sẽ lên thuyền."Lữ Thiếu Khanh vừa lên thuyền, Cổ Liệt liền hạ lệnh xuất phát, e sợ Lữ Thiếu Khanh sẽ đổi ý.Nhìn phi chu đâm vào tận trời, bỏ lại thành Lăng Tiêu ở phía xa xa, trong lòng Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ không thôi: "Nhanh như vậy, chẳng lẽ là người muốn lừa ta đến làm con rể của Điểm Tinh Phái chứ? Ai, loại lời này cứ nói rõ là được rồi, ta cũng sẽ không từ chối."Mặt Cổ Liệt không chút thay đổi, gã ta đang cố gắng khống chế sát ý trong lòng.Tên hỗn đản này, không giết hắn quả thực là có lỗi với lòng mình.Sau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng xuống, vỗ vỗ boong tàu nói với Cổ Liệt: "Nào, Cổ trưởng lão, ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ nói chuyện của ta và Vân Tâm cho ngươi biết, để ngươi ta không phải đang diễn trò. Khi trở về ngươi nhất định phải kể chuyện tình yêu của chúng ta cho chưởng môn. Chuyện mà thành, ngươi chính là bà mối của ta."Còn làm bà mối?Hiện tại Cổ Liệt rất muốn ra tay với Lữ Thiếu Khanh.Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.Hiện tại vừa mới rời đi, cách Lăng Tiêu Phái còn rất gần.Cổ Liệt cố nén xúc động muốn đập chết Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thì cười híp mắt, không để ý thái độ của Cổ Liệt, nói tây nói đông với Cổ Liệt, nói từ trời Nam đến trời Bắc.Cổ Liệt thì sao, cũng đúng lúc, gã ta cần thời gian, nên rất phối hợp với Lữ Thiếu Khanh.Nói xong, Lữ Thiếu Khanh lại nói đến chuyện của hắn và Tuyên Vân Tâm. Ở trong miệng của hắn, hắn và Tuyên Vân Tâm đã nhất kiến chung tình ở trong bí cảnh.Tân Chí và Tân An phản đối, thậm chí muốn xuống tay với Lữ Thiếu Khanh. Tuyên Vân Tâm vì bảo vệ hắn, không tiếc ra tay với hai huynh đệ Tân Chí Tân An. Cuối cùng hai người còn tư định chung thân ở trong rừng cây, trao đổi tín vật đính ước với nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận