Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1284: Yêu thú bạch tuộc

Chương 1284: Yêu thú bạch tuộcChương 1284: Yêu thú bạch tuộc
Kế Ngôn không dám mạo hiểm dùng thân đụng vào, trở tay một kiếm, kiếm mang đột khởi.
Từng đợt khói trắng do bị chất nhầy làm bốc hơi giống như một cơn gió lốc quét qua, tiến tới rồi tán đi.
Một đạo kiếm quang trăm trượng xông phá vòng vây do xúc tu bạch tuột hình thành.
Một nửa số xúc tu bị chặt đứt, huyết dịch màu lam phun ra một lần nữa nhuộm thủy vực vài trăm mét thành màu lam.
Cái miệng giấu dưới tám xúc tu phát ra tiếng kêu chói tai giống như nhân loại kêu lên, trong thần niệm tràn ngập oán hận: "Nhân loại, nhân loại đáng chết." Tiếp đến lại gào thét như quái thú, phát ra âm thanh khiến người ta không thể hiểu.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy xúc tu bị chém đứt, mắt sáng lên.
Hảẳn không nói hai lời, từ đằng xa xông lại đem một xúc tu về.
Xúc tu bị chém đứt dài hơn ba mươi thước, Lữ Thiếu Khanh cũng tốn hao không ít khí lực mới cầm về được.
"Nhị, Nhị sư huynh, huynh, cầm về làm gì?"
Trên mặt Tiêu Y có tia sợ hãi, đại bạch tuộc, thật là đáng sợ.
Xúc tu mặc dù bị chặt đứt, nhưng vẫn đang không ngừng vặn vẹo, như có sinh mệnh khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Lữ Thiếu Khanh đắc ý nói: "Muội biết cái gì, đây là đồ tốt đấy."
"Bạch tuộc nướng vỉ sắt, bạch tuộc viên, bạch tuộc cay, chậc chậc, nhiều lắm"
Lữ Thiếu Khanh nhìn xúc tu còn đang vặn vẹo trước mặt, nước bọt bất giác chảy xuống.
Sau khi Tiêu Y nghe thấy, sắc mặt càng sợ hãi hơn: "Không, không phải chứ, Nhị sư huynh, huynh định ăn nó?”
Xúc tu bạch tuộc lớn như vậy đang không ngừng vặn vẹo giãy giụa, nhìn đã thấy buồn nôn.
"Muội, muội không ăn đâu."
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Đâu cần muội ăn."
Hẳn vung tay, tạo ra không gian lớn hơn, ngăn cách với nước chung quanh.
Sau đó hắn bắt đầu làm cái lò bằng đá: "Haizz, không có công cụ nào khác, đành dùng cách đơn giản vậy, đồ nướng thôi."
"Xem kịch mà không có chút đồ ăn vặt sao mà được chứ."
Bên này bạch tuộc bị chặt mấy xúc +u, đau đến mức nó kêu lên ô ô.
Nhưng Kế Ngôn không hề nuông chiều nó, một lần nữa huy kiếm lên.
Dưới vài kiến, trên người bạch tuộc xuất hiện thêm nhiều vết thương hơn.
Trong mắt bạch tuộc lộ ra tia hoảng SỢ.
Kiếm của Kế Ngôn quá sắc bén, nó căn bản không ngăn cản được.
Yêu thú giống như nó, sống lâu như vậy, da đã sớm cứng rắn như sắt, lại thêm chất nhầy bảo hộ, vũ khí nhân loại rất khó có thể làm tổn thương được nó. Nhưng Kế Ngôn thì khác, vừa ra tay đã mang đến tổn thương cho nó.
Làn da cứng rắn và chất nhầy có thể phòng ngự trước trường kiếm của Kế Ngôn không hề có bất kỳ tác dụng gì.
Nhìn Kế Ngôn cứ từng kiếm từng kiếm chém lên người mình, vì cơ thể cao lớn nên rất khó tránh né khiến bạch tuộc vừa sợ vừa giận.
Cứ tiếp tục thế này nó sẽ chết vì mất quá nhiều máu mất.
Kết quả là, xúc tu của nó vung vẩy, ngọ nguậy, thân thể nó co lại, một khắc sau một dịch mực đậm đặc phun ra.
Mực màu đen nhanh chóng nhuộm đen thủy vực chung quanh, thân thể khổng lồ của bạch tuộc biến mất trong mực đen.
Thần thức Kế Ngôn khế quét qua, phát hiện bạch tuộc đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Nước mực nồng đậm chung quanh, đưa tay không thấy được năm ngón, tìm không được tung tích bạch tuộc, Kế Ngôn chỉ có thể cẩn thận đề phòng.
Ngay thời khắc Kế Ngôn cẩn thận từng li từng tí đề phòng, bỗng nhiên từ phía dưới đột nhiên xông lên một bóng dáng màu đen.
Bóng đen to lớn ở trong nước lặng yên không một tiếng động, đi tới trước mặt Kế Ngôn.
Là xúc tu của bạch tuộc giống như thích khách trong đêm tối không phát ra chút âm thanh nào, đi đến trước mặt Kế Ngôn.
Đợi đến khi Kế Ngôn phát hiện ra thì đã không kịp nữa, xúc tu hơn trăm mét mang theo sức mạnh vạn quân đập mạnh về phía Kế Ngôn. "Râm!"
Kế Ngôn bị đánh bay, xoay chuyển ở trong nước, bay tứ tung vài dặm mới dừng lại.
Sức mạnh cường đại khiến huyết khí Kế Ngôn lăn lộn, sắc mặt trắng bệch.
Trong mặt hăn ta hiện lên một tia sát ý, lại bị đánh lén.
Lần này thì bị người ta chê cười rồi.
Ánh mắt Kế Ngôn như kiếm muốn nhìn xuyên qua nước mực màu đen chung quanh, tìm cho ra bạch tuộc chém thành muôn mảnh.
Nhưng bạch tuộc lợi dụng chất nhầy của bản thân để che giấu, Kế Ngôn căn bản không tìm được bóng dáng nó.
Bạch tuộc khổng lồ lúc này biến thành một thích khách, nấp trong bóng tối, tìm cơ hội, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho Kế Ngôn một kích trí mạng.
"Nhị sư huynh, Đại sư huynh không có sao chứ?"
Tiêu Y nhìn thấy Kế Ngôn bị đánh bay, lo lắng, vội vàng đến hỏi Lữ Thiếu Khanh đang chuẩn bị đồ nướng.
"Không chết được."
Đầu Lữ Thiếu Khanh không thèm ngẩng lên, tiếp tục làm việc của mình.
Hắn đốt một đống lửa trên tảng đá, bắc giá, chỉ cần xử lý xong nguyên liệu là có thể bắt đầu nướng rồi.
Nướng đồ nướng dưới nước, đây là lần đầu tiên trong đời đấy.
Tiêu Y nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của Lữ Thiếu Khanh thì càng thêm cạn lời.
Đại sư huynh đang cố gắng chiến đấu, huynh thì ở bên cạnh chuẩn bị đồ nướng, Đại sư huynh thật sự sẽ không đánh chết huynh sao?
Nhưng, giờ có vẻ Đại sư huynh cũng đánh không lại Nhị sư huynh.
Tiêu Y chỉ có thể hỏi lần nữa: "Nhị sư huynh, vì sao huynh không xuất thủ?"
Huynh đã là Nguyên Anh kỳ tầng chín, cao hơn Đại sư huynh hai cấp nhỏ, rất lợi hại.
Huynh xuất thủ chắc chắn sẽ thu thập nhanh hơn Đại sư huynh mà.
"Không thấy ta có việc phải làm sao?" Lữ Thiếu Khanh rốt cục quay đầu liếc Tiêu Y một cái.
Tiêu Y cạn lời, huynh đây là nảy ra ý định giữa chừng mà.
Ngay vào lúc Tiêu Y đang lo cho Kế Ngôn thì Lữ Thiếu Khanh quát lên: "Còn đứng ngây đó làm gì? Hỗ trợ đi," "Phải làm gì?"
"Rửa sạch sẽ giúp ta rồi cắt thành miếng." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào xúc tu bạch tuộc phân phó: "Đừng mỏng quá cũng đừng dày quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận