Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2330: Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn (length: 6707)

Yêu Hoàng thành trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Vốn cho rằng tiểu Hồng không dám ra ngoài, tuyệt đối không ngờ tiểu Hồng lại dám nói như vậy.
Ba vị Hợp Thể kỳ liên thủ muốn đấu với bọn hắn Đại Thừa kỳ?
Hơn nữa còn dám nói thắng liền thả người?
Ai cho hắn dũng khí và lòng tin?
Thật coi Đại Thừa kỳ không phải Đại Thừa kỳ chắc?
Bạch Thước trên mặt lộ vẻ mỉm cười, âm thầm gật đầu, cuối cùng không khiến nàng thất vọng.
Mà Doanh Tiên, Nguyên Bá mấy người vẻ mặt kinh ngạc qua đi, cũng có chút vui mừng.
Cũng là vì không phải kẻ tư lợi, chỉ sợ bồi dưỡng phải bạch nhãn lang.
Bạch Thước nói, "Đi thôi, không thể để ba người bọn hắn tiểu bối đơn độc đối mặt."
Bạch Thước vừa tới nơi thì nghe Nguyên Tuần bên kia đáp ứng, "Tốt, ta sẽ chiếu cố ba người các ngươi."
"Thề đi."
Câu nói quen thuộc này làm Bạch Thước bọn người hoảng hốt, tưởng Lữ Thiếu Khanh đã tới.
Ngữ khí quả thực giống đúc như nhau.
"Thề?" Ánh mắt Nguyên Tuần lạnh lùng xuống.
Vương Sĩ cũng tỏ vẻ dữ tợn, hắn cùng Nguyên Tuần mặc dù đã rơi vào hắc ám, nhưng vẫn giữ lại ý thức của mình.
Bọn hắn cũng không muốn tùy tiện thề.
Ngay cả ở Quỷ Thị, lời thề vẫn có hiệu lực.
"Không sai, các ngươi không thề, ta không dám tin các ngươi." Tiểu Hồng ưỡn ngực, "Ba người chúng ta là chính nhân quân tử, hai người các ngươi nhìn qua là đồ vô liêm sỉ."
"Ta cũng không muốn mất cả chì lẫn chài."
"Hai người các ngươi không thề, ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài."
Vương Sĩ gầm lên, trên mặt ẩn hiện dấu hiệu biến thành lão đầu hổ, có thể thấy sự phẫn nộ của hắn, "Ngươi không để ý bọn nàng sống chết sao?"
Nói xong, hắn lại ra tay, để lại một vết thương trên người Hồ Yên.
Khí tức Hồ Yên nhanh chóng suy yếu, hấp hối.
"Không ra, liền giết nàng."
Hồ Xá bên này đau lòng vô cùng, nhưng nàng cũng biết rõ lúc này không thể nhả ra.
Hiện tại là xem ai lui một bước trước.
"Không sao, ngươi giết đi, nhưng ngươi nên nghĩ kỹ, quan hệ giữa ta và bọn hắn cũng bình thường thôi, ta là người ngoài, bọn hắn sống chết không liên quan gì đến ta." Tiểu Hồng lúc này trở nên lạnh lùng hơn bất kỳ ai.
Lời này khiến nhiều tu sĩ Yêu tộc bất mãn, nhưng cũng biết đó là sự thật.
Sống chết của bọn họ không liên quan gì đến tiểu Hồng.
Tiểu Hồng hoàn toàn có thể ở lại Yêu Hoàng thành nhìn bọn họ từ từ chết đi.
"Các ngươi sợ đấu với ba người chúng ta thì cứ nói thẳng, không cần ở đó làm bộ ra vẻ ta đây."
Cái tên Lữ Thiếu Khanh mới xuất hiện, tiểu Hồng đã được nghe từ nhỏ tới lớn.
Thấy thái độ tiểu Hồng kiên quyết như vậy, Nguyên Tuần và Vương Sĩ liếc nhau.
"Trước hết cứ thả bọn hắn ra đã rồi tính."
"Dù sao đến đây cũng là muốn tìm bọn hắn tính sổ, tra tấn một phen cho đã, rồi giết."
"Từ từ giết bọn hắn trước mặt mọi người, làm lung lay tinh thần Yêu Hoàng thành, khiến nhiều người khiếp sợ, rồi thành thần nô bộc..."
"Hơn nữa những người kia cũng cần thời gian..."
Sau một hồi trao đổi thần thức, cả hai đáp ứng điều kiện của tiểu Hồng.
Hai người thề, chỉ cần tiểu Hồng ba người liên thủ thắng được nửa chiêu một thức, bọn hắn liền phải thả người.
Sau khi thề, cơn giận trong lòng Nguyên Tuần bùng lên dữ dội, mặt hắn càng trở nên vặn vẹo.
Trở thành nghệ sĩ biểu cảm.
Hắn gầm thét với tiểu Hồng, "Ra, cút ra đây cho ta!"
Vương Sĩ cũng cười lạnh khống chế năm người bị giam lỏng lùi lại, đứng xa xa chuẩn bị xem kịch, "Ha ha, không biết lượng sức."
Đại Thừa kỳ đối phó ba tên Hợp Thể kỳ bị thương, một tay cũng đủ đánh thắng.
Lúc này tiểu Hồng ba người định ra, thì bị Bạch Thước ngăn lại.
"Không được, các ngươi không thể ra ngoài."
Bạch Thước cau mày, không hài lòng với hành động của tiểu Hồng, "Quả thực là hồ đồ."
"Các ngươi đã bị thương, cho dù liên thủ cũng không phải đối thủ của bọn họ."
Đối phương dù sao cũng là Đại Thừa kỳ, các ngươi chỉ là Hợp Thể kỳ, đã vậy còn bị thương, cho dù ba người thì sao?
Đối mặt với Đại Thừa kỳ, một trăm, một nghìn Hợp Thể kỳ cũng không phải là đối thủ.
Quả nhiên là giống như cái tên kia, độc đoán chuyên quyền, không thể bàn bạc với người khác một chút sao?
"Tiền bối, người xem, chúng ta có thể không ra không?" Tiểu Hồng xòe tay, "Ta cũng không muốn ra mà."
Đại Bạch cũng mở miệng, "Đúng vậy đó, chúng ta không ra thì bọn họ sẽ chết, tiền bối người đành lòng sao? Mấy vị tộc trưởng, các người đành lòng sao?"
Ánh mắt Đại Bạch nhìn về phía ba vị tộc trưởng Hồ Xá, Doanh Tiên, Ma Lãnh Du.
Ba người tiểu bối bên ngoài đều là thiên tài trong tộc, nếu có mệnh hệ gì các nàng thức ngủ cũng sẽ khóc thét lên.
Mặt Hồ Xá ba người cũng khó coi.
Trong lòng các nàng rất muốn cứu tiểu bối của mình trở về, đây là trụ cột trong tộc, là tương lai tươi sáng.
Nhưng!
Ma Lãnh Du nói, "Yêu tộc đã tiêu hao rất nhiều tinh lực và vật lực cho các ngươi, các ngươi..."
Mạng sống của các ngươi đã không chỉ là mạng sống của mình.
Các ngươi còn gánh trên vai tương lai của Yêu tộc.
Tiểu Hồng lắc đầu, "Chính vì vậy, chúng ta không thể không ra ngoài, cũng không thể để người khác chê cười chúng ta là kẻ sợ hãi chứ?"
"Lão đại ta không gánh được cái tiếng này đâu."
Đại Bạch châm chọc, "Hắn chắc hẳn chỉ mong chúng ta co đầu rụt cổ mà thôi."
Tiểu Hồng cảm thán một câu, "Ai, chủ yếu là chúng ta ăn của người ta thì mềm tay, bắt của người ta thì ngắn miệng mà..."
Tiểu Bạch liền nói, "Đi thôi, đừng dài dòng."
Tiểu Bạch muốn học Kế Ngôn nói ít hiểu nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà nói móc một câu, "Chủ yếu là mặt của chúng ta không có dày như hắn."
Bạch Thước bọn họ muốn ngăn cản cũng không có cách nào ngăn cản.
Tiểu Hồng bọn họ đã là Hợp Thể kỳ, thực lực không hề yếu hơn người ở đây.
Cuối cùng không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn tiểu Hồng ba người bước ra khỏi bình chướng.
Các tu sĩ Yêu tộc trong hoàng thành đều lộ vẻ kính nể.
"Không nói cái khác, chỉ là bọn họ dám bước ra, đã khiến ta khâm phục."
"Đúng vậy, vào lúc này, biết rõ gặp nguy hiểm mà vẫn ra ngoài, bọn họ đáng để Yêu tộc bồi dưỡng."
"Có đảm đương, có bọn họ lãnh đạo Yêu tộc, tương lai Yêu tộc sẽ vô cùng sáng lạng."
"Sáng lạng cái gì chứ? Bọn họ có thể còn sống trở về mới tính."
"Đúng vậy, lúc này đi ra ngoài, lành ít dữ nhiều..."
"Đừng nói bọn họ, chúng ta có thể kiên trì được bao lâu đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận