Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3096: Đau đầu là không có địa phương đi ngủ (length: 7066)

Đừng nghĩ hắn nông cạn như vậy.
Câu nói này khiến Ân Minh Ngọc đỏ mặt tía tai.
Nàng đích xác đã nghĩ Lữ Thiếu Khanh quá ư là nông cạn, nhưng cái này cũng không thể trách nàng.
Ai bảo Lữ Thiếu Khanh bình thường hành sự trông có vẻ cực kỳ không đáng tin?
Quản Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía xa, trong lòng cảm khái khôn nguôi.
Đến cùng là tiểu Lão Hương của mình, thiên tuyển chi tử.
Làm việc chính là không tầm thường.
Nhìn xem Lữ Thiếu Khanh đứng ở đó, hơi ngẩng đầu, hắn không nhịn được lại hỏi, "Hắn ở đó làm gì?"
Giả bộ thâm tình sao?
Kế Ngôn khoanh chân ngồi xuống, bình tĩnh nói, "Hắn đang chờ đợi Tiên Đế chiêu kế tiếp."
Lời này không cần giải thích, đám người Quản Vọng đã hiểu rõ.
Lữ Thiếu Khanh cố ý ở trước mặt mọi người Di Thành bại lộ thân phận, để người Di Thành báo cáo hành tung của hắn lên trên.
Từ đó xem Tiên Đế sẽ dùng chiêu gì để đối phó hắn.
Tăng cường lực lượng những người kia, để những người kia bất tri bất giác rơi vào bóng tối, vây công Lữ Thiếu Khanh.
Ngoài chiêu này ra, Lữ Thiếu Khanh muốn xem Tiên Đế có chiêu nào khác không.
Ân Minh Ngọc cũng đầy mặt chấn động, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh ở xa.
Bề ngoài cười hề hề, nói năng không đứng đắn, trông như muốn đi làm chuyện không đáng tin cậy.
Thực tế lại đã trải qua suy nghĩ kỹ càng, làm mỗi việc đều có mục đích thực sự.
Không phải Lữ Thiếu Khanh chính miệng nói ra, không đến cuối cùng, căn bản không biết rõ Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Thật sự là một tên ghê tởm.
Ân Minh Ngọc âm thầm kêu trong lòng.
Tính cách như thế có thể khiến người ta tức nghiến răng.
Hai ngày trôi qua, mùi máu tươi giữa đất trời tan theo gió, Lữ Thiếu Khanh cũng quay về phi thuyền.
Biết rõ mục đích của Lữ Thiếu Khanh, mọi người đều khẩn trương nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Quản Vọng mở miệng trước tiên, ân cần hỏi han, "Thế nào? Còn chiêu nào khác không?"
Lữ Thiếu Khanh đầu tiên lắc đầu, sau đó kỳ quái hỏi, "Mấy người khi nào thì trở nên thông minh như vậy?"
Bất quá ánh mắt rơi vào người Kế Ngôn, khó chịu nói, "Chắc chắn là ngươi lại nói lung tung rồi."
Quản Vọng tức chết, ý gì chứ?
Là ám chỉ chúng ta ngốc sao?
Tiêu Y tiến lại gần, "Nhị sư huynh, huynh biết chiêu của Tiên Đế?"
Quản Vọng nghe vậy, cũng không để ý cãi nhau với Lữ Thiếu Khanh, vểnh tai nghe kỹ.
Chiêu của Tiên Đế thần bí khó lường, có trời mới biết hắn sẽ làm thế nào.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Hiện tại xem ra, hẳn là tạm thời chỉ có một chiêu..."
Tăng cường, mê hoặc những người thấy Lữ Thiếu Khanh tới đối phó Lữ Thiếu Khanh, chặn đường vây giết.
"Ai, phiền phức a..."
Lữ Thiếu Khanh nói, u oán thở dài, "Thật là hèn hạ..."
Quản Vọng nghe vậy, trịnh trọng gật đầu, "Đúng vậy, thật phiền phức."
Mặc kệ thế nào, người Tiên Giới vẫn còn không ít, nếu như liên thủ truy sát Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn sẽ gây phiền toái lớn cho Lữ Thiếu Khanh.
Liên tục không ngừng, song quyền khó địch bốn tay.
Huống chi, cũng không phải tất cả mọi người đều công khai muốn giết Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn có người ngấm ngầm ra tay.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!
Lữ Thiếu Khanh phòng bị được nhất thời, không phòng được cả đời.
"Nhãi con, ngươi định làm thế nào?" Quản Vọng nhìn Lữ Thiếu Khanh, phát hiện Lữ Thiếu Khanh cau mày, vẻ mặt sầu não, nhịn không được ân cần, "Đau đầu lắm sao?"
"Đúng vậy a" Lữ Thiếu Khanh lầm bầm một câu, "Đau đầu a, tiếp tục thế này, ta muốn ngủ cũng khó khăn..."
Ông!
Quản Vọng cảm thấy đầu óc ong lên một tiếng, hơi choáng.
Hắn che đầu mình, nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Nhãi con, ngươi nói phiền phức chẳng lẽ là việc ngươi không ngủ được sao?"
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái gật đầu, "Đúng a, sao vậy?"
Quản Vọng suýt nữa đập đầu vào mạn thuyền.
Mẹ kiếp!
Hắn cho rằng phiền phức của mình và phiền phức của Lữ Thiếu Khanh căn bản không giống nhau.
Hai người không ở cùng một kênh.
"Mẹ!" Quản Vọng thấp giọng rên rỉ một tiếng, hắn thấy mình rất choáng đầu, rất đau đầu.
Tiểu Lão Hương thật là quá đáng.
Uổng công chính mình còn đang lo lắng cho hắn.
"Đồng hương, ngươi sao vậy?" Lữ Thiếu Khanh quan tâm hỏi, "Ngươi ôm đầu, đau đầu hả?"
"Là do không nghỉ ngơi đủ, hay là lớn tuổi rồi?"
"Bất quá, người ta lớn tuổi hơn ngươi cũng không đau đầu, cơ thể của ngươi có lẽ hơi yếu đấy?"
Nguyệt ở cách đó không xa mười phần mẫn cảm, muốn lấy Nguyệt Ngôn ra đập chết Lữ Thiếu Khanh.
Nàng không cần hỏi cũng biết Lữ Thiếu Khanh đang nói móc mình.
Ghê tởm!
"Ngươi cút xa một chút cho ta!" Quản Vọng giận dữ nói, "Uổng công ta còn đang lo lắng cho ngươi."
"Lo lắng?" Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, "Ngươi lo lắng ta không có chỗ đi ngủ sao?"
"Cũng phải, ta cũng đang phiền não việc này."
"Ai, Tiên Giới lớn như thế, kiếm một nơi yên tĩnh vắng vẻ, không dễ dàng a..."
Nơi ẩn nấp dưới lòng đất cũng khỏi nghĩ.
Còn trên mặt đất, quái vật Đọa Thần trải rộng Tiên Giới.
Bọn chúng cũng có thể mật báo để nhận tiền thưởng.
Bị quái vật Đọa Thần phát hiện còn phiền phức hơn so với Tiên nhân phát hiện.
Quái vật Đọa Thần số lượng nhiều, có thể điều động từ khắp nơi, có tổ chức, có kỷ luật, khó chơi hơn Tiên Nhân nhiều.
"Đi Quang Minh thành bế quan tu luyện không được sao?"
"Ngu ngốc, đương nhiên là không được!"
Gần như đồng thời mở miệng, Lữ Thiếu Khanh vừa dứt lời, Quản Vọng cũng vội quát lên.
"Không được!"
Đối diện ánh mắt kỳ quái của Tiêu Y, Quản Vọng nghiến răng, "Không thể đi Quang Minh thành!"
Đùa à, thảm cảnh Di Thành vừa mới qua chưa bao lâu.
Toàn bộ Di Thành cơ hồ bị Lữ Thiếu Khanh tàn sát gần hết, chỉ để lại hai ba con Tiểu Miêu.
Sức tàn phá còn đáng sợ hơn Đọa Thần.
Người Di Thành là do lòng tham mà tự gây ra tai họa, không đáng thương xót.
Nhưng đây chính là bản tính con người.
Trước dụ dỗ, không có mấy ai có thể khống chế được bản thân.
Lữ Thiếu Khanh đến Quang Minh thành, một khi bị người Quang Minh thành phát hiện, Quản Vọng có thể trăm phần trăm khẳng định, người Quang Minh thành cùng với người Di Thành, vì khen thưởng sẽ bán Lữ Thiếu Khanh.
Đến lúc đó, Quang Minh thành nhất định sẽ rơi vào kết cục giống như Di Thành.
Quản Vọng không hy vọng Lữ Thiếu Khanh đi hủy diệt Quang Minh thành.
Bảo hộ Quang Minh thành đồng thời cũng không mong Lữ Thiếu Khanh tiếp tục bồi dưỡng quá nhiều sát khí.
Không ngăn được Lữ Thiếu Khanh đi Di Thành vẫn khiến lương tâm hắn khó chịu đến mức muốn khóc.
Nhất định phải ngăn cản Lữ Thiếu Khanh đến Quang Minh thành, nếu không thật có lỗi với lương tâm của mình.
"Hô..."
Lúc mọi người đang nói chuyện, giữa đất trời bỗng nổi lên một trận âm phong.
Kế Ngôn mở to mắt, "Đến rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận