Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1507: Ngao gia các ngươi muốn khai chiến với chúng ta sao?

Chương 1507: Ngao gia các ngươi muốn khai chiến với chúng ta sao?Chương 1507: Ngao gia các ngươi muốn khai chiến với chúng ta sao?
Những lời của Lữ Thiếu Khanh sắc bén, đỉnh tai nhức óc, tựa như như vòi rồng thổi qua, tất cả mọi người sắc mặt biến đổi.
Chuyện giữa Ngao gia và Hạ Ngữ bọn hắn cũng có nghe nói, nhưng nội dung kỹ càng cụ thể thì không ai biết.
Hóa ra đây mới là nguyên nhân Ngao Đức muốn cưới Hạ Ngữ sao?
Kết hợp với thiếu nữ thiên tài, sinh ra hậu thế có thiên phú.
"Vô sỉ!"
"Buồn nôn!"
Lúc này có không ít nữ tu sĩ trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Ngay cả trong số nam tu sĩ cũng có rất nhiều người lộ ra vẻ khinh thường.
Bản thân không phải thiên tài, không cách nào võ cánh bay cao liền muốn thông qua phương thức như vậy để sinh ra đời sau thiên tài.
Loại hành vi này ngâm lại đều cảm thấy buồn nôn.
Đám người này càng có ác cảm với Ngao gia.
Sắc mặt của đám người Ngao Hỗ, Ngao Đức cũng biến đổi.
Tính toán của Ngao gia cũng không phải bí mật gì, chỉ cần là người có vài kênh tin tức đều có thể biết.
Điều thật sự khiến bọn hắn biến sắc không phải là muốn Hạ Ngữ sinh ra đời sau mà là câu nói kia của Lữ Thiếu Khanh, coi người châu khác như nô lệ, tùy ý xử trí. Thực lực Ngao gia rất mạnh nhưng vẫn chưa mạnh đến mức có thể đơn đấu Thập Tam Châu.
Thế lực những câu khác đúng là không thể nào so với Ngao gia nhưng nếu bọn hẳn liên hợp lại, Ngao gia cũng đắc tội không nổi.
Lời này của Lữ Thiếu Khanh cố ý khiến Ngao gia đối lập với thế lực những châu khác.
Hơn nữa, giờ có An Thiên Nhạn ở đây làm ví dụ, Ngao gia dường như khó mà phản bác.
Tuy nhiên, Ngao Hỗ dù sao cũng là Ngao Hỗ, thân là nhị trưởng lão, không có chút năng lực sao được?
Ông ta hừ lạnh một tiếng, âm thanh như sấm sét vang lên bên tai mọi người khiến sắc mặt mọi người biến đổi.
Ngao Hỗ trấn trụ đám người, mới lạnh lùng nói: "Tiểu tử, ngươi đừng mơ tưởng châm ngòi ly gián ở đây, Ngao gia ta làm việc quang minh lỗi lạc, cũng chưa bao giờ làm gì người những châu khác."
"Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, hủy hoại danh dự của Ngao gia, Ngao gia ta và ngươi không đội trời chung, đừng để hồ ngôn loạn ngữ của ngươi mang đến phiền phức cho người bên cạnh."
Lại một lần nữa uy hiếp Lữ Thiếu Khanh.
Uy hiếp của Ngao Hỗ khác với uy hiếp Ngao Đức.
Tay của An Thiên Nhạn khoác lên vai Lữ Thiếu Khanh, thấp giọng nói: "Thiếu Khanh, đừng kích động!"
"Ta không sao!"
Ẩm thanh ôn nhu như mẫu thân. Ngao gia thế lớn, thân là một trong những thế lực lớn ngũ gia tam phái, thực lực mạnh, cho dù Lăng Tiêu Phái liên thủ với Song Nguyệt Cốc cũng không phải là đối thủ.
Nếu không với thực lực của An Thiên Nhạn cũng không đến mức bị ép đợi ở đây, bị Ngao gia giam lỏng biến tướng.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu mỉm cười, ra hiệu An Thiên Nhạn không cần lo lắng.
Ngược lại hắn nói với Ngao Hỗ: "Nói hươu nói vượn? Công đạo trong long mỗi người, mọi người không phải người ngu, Ngao gia các ngươi có tính toán gì, trong lòng mọi người đều rõ."
"Muốn chứng minh Ngao gia các ngươi không có tâm tư đó hôm nay nhất định phải bồi thường cho sư mẫu của ta."
Ngao Hỗ cười: "Bồi thường? Nghĩ hay lắm, ngược lại ngươi còn phải trả cái giá đắt vì chuyện ngươi làm với Ngao gia †a hôm nay."
"Ngao gia ngươi định khai chiến với chúng ta sao?"
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng hỏi ngược một câu, lại làm cho tất cả mọi người ngây dại.
Giản Bắc bên cạnh lại càng ôm đầu, thấp giọng gào lên với Giản Nam: "Hắn điên rồi, hắn tuyệt đối điên rồi."
"Hắn nghĩ hẳn là ai? Môn phái sau lưng hắn lợi hại chừng nào trong lòng hắn rõ nhất, sao có thể so được với Ngao gia, rốt cuộc hắn lấy tự tin đâu để nói câu này?"
Người vây xem ở đây lại một lần nữa bị kinh ngạc.
Bọn hắn trừng to mắt, cảm thấy khó có thể tin được. Tâm tình của bọn hắn không khác tâm tình Giản Bắc là mấy, đều cảm thấy Lữ Thiếu Khanh điên rồi.
Lữ Thiếu Khanh lấy đâu ra tự tin dám nói lời này với Ngao gia?
Trước mặt Ngao gia khổng lồ, thực lực của Lữ Thiếu Khanh và môn phái hắn giống như một quả trứng gà, chỉ cần đụng nhẹ sẽ tan xương nát thịt.
Ngao Hỗ cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó cũng không kìm được cười, tóc dài màu trắng theo gió tung bay, vô cùng khinh miệt: "Rốt cuộc ngươi lấy đâu ra tự tin dám nói với ta lời này?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn: "Huynh ấy."
Ánh mắt của mọi người rơi trên người Kế Ngôn.
Thân thể thẳng tắp, như một thanh trường kiếm giấu đi mũi nhọn, nhưng lại không che giấu được phong mang của hắn ta.
Biểu cảm lạnh lùng, khí chất xuất chúng, cho dù là Ngao Hỗ cũng không thể thầm than trong lòng một tiếng, kẻ này quá xuất sắc.
Ông ta nhìn lại mấy thế hệ thanh niên Ngao gia Ngao Đức, Ngao Thương mà âm thầm nghiến răng, ghen ghét đến muốn phát điên, Ngao Hỗ đột nhiên cảm thấy thế hệ trẻ Ngao gia đều là đống phân.
Trước mặt Kế Ngôn, không cần cố gắng đi so sánh cũng đều cảm nhận được chênh lệch thực lực giữa bọn hắn và Kế Ngôn.
Nhưng!
Ngao Hỗ cười lạnh, khinh miệt nói: "Chỉ bằng hắn?"
Lữ Thiếu Khanh khẳng định gật đầu nói: "Không sai, chỉ bằng huynh ấy, sư huynh ta chính là con át chủ bài của ta."
Người chung quanh cũng âm thầm lắc đầu, cảm thấy chiêu này của Lữ Thiếu Khanh không cao minh.
"Kế Ngôn công tử cảnh giới chẳng qua chỉ là Hóa Thần tâng hai mà?”
"Mặc dù rất lợi hại, Ngao Tăng cũng không phải đối thủ của hắn nhưng muốn dựa vào hắn để đối phó với Ngao gia thì không được."
"Đâu chỉ không được, ngay cả Ngao Hỗ trước mặt hắn cũng không đánh lại."
"Nếu đây là sức mạnh của hắn thì e là hôm nay chỉ tới đây thôi."
"Đúng vậy, Ngao Hỗ sẽ không ngại làm thịt hết đám bọn hắn."
"Mặc dù Ngao gia rất đáng ghét nhưng trước thực lực tuyệt đối cũng không có bất kỳ biện pháp gì."
Tiếng nghị luận ầm ï chung quanh, tất cả mọi người đang lắc đầu, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh bị ép cho hết cách rồi.
Ngao Hỗ đứng ra, tóc bạc bay múa, tựa như ma vương: "Đã vậy, ta sẽ bóp chết triệt để con át chủ bài của ngươi, để ngươi biết sự lợi hại của Ngao gia ta."
Lữ Thiếu Khanh như ngẩn người nhìn Ngao Hỗ, không chút khách khí nói: "Ngươi ngốc à?"
"Ai muốn đánh nhau với ngươi?"
Lời này làm cho tất cả mọi người đều nghi ngờ, cho dù là Tiêu Y cũng sửng sốt.
Ở thời điểm này, không dựa vào Đại sư huynh đại sát tứ phương, còn có cách gì sao?
Dựa vào mấy lệnh bài Thệ Ước không đáng tiền kia sao? Chương 1508: Sư huynh ta chính là con át chủ bài của ta
Ngao Hỗ nhíu mày, càng không hiểu hành động của Lữ Thiếu Khanh.
"Ngươi có ý gì?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn, nhàn nhạt giới thiệu: "Sư huynh ta trước năm mười một tuổi chỉ là một đứa trẻ đang nghịch bùn đất, thỉnh thoảng còn bị người ta đánh vì dáng vẻ phách lối."
"Mười một tuổi được sư phụ ta thu làm đồ đệ, chính thức bắt đầu tu luyện, lúc hai mươi mốt tuổi đột phá trở thành Nguyên Anh."
"Sư huynh ta ở Tề Châu khi đó ngầu như thế nào, các ngươi có thể đi hỏi thử Trương Tòng Long, hắn ta biết rất rõ, hắn bị sư huynh đánh khóc hết lần này đến lần khác." Những lời này khiến Trương Tòng Long giận đến mức suýt nữa thì nhảy ra đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Ta chưa từng khóc!
Mười năm tu hành, mười năm thành Nguyên Anh.
Tốc độ này quá mức dọa người, cho dù là Trung Châu thiên tài xuất hiện lớp lớp, hoàn cảnh hậu đãi thì tốc độ này của Kế Ngôn cũng không mấy người có thể bằng.
Sắc mặt Ngao Hỗ âm trầm, người chung quanh âm thầm hít một hơi.
Tốc độ như vậy quá kinh khủng.
Nếu như nói Kế Ngôn từ khi xuất thế đã bắt đầu tu luyện, tốc độ như vậy còn không tính đáng sợ.
Nhưng chỉ tu luyện mười năm đã trở thành Nguyên Anh kỳ, điều này vô cùng đáng sợ và kinh khủng.
Thiên phú như vậy, ai có thể địch nỗi?
Lữ Thiếu Khanh nói đến đây thì hơi dừng lại, để mọi người tiêu hóa xong, hắn nói tiếp: "Hiện tại, huynh ấy hai mươi bảy tuổi."
"Hóa Thần sơ kỳ, cảnh giới tầng hai."
Giọng nói rất nhẹ lại tựa như kinh lôi, nổ tung bên tai mọi người.
"Chậc!"
Lần này, chung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít một hơi lạnh, đám người rốt cuộc không kìm được chấn kinh.
Nếu nói mười năm bước vào Nguyên Anh, tốc độ như vậy mặc dù kinh khủng, nhưng trong lịch sử cũng không phải không có loại yêu nghiệt này, có tiền lệ tổ tiên nên mọi người còn có thể tiếp nhận.
Nhưng, thời gian năm sáu năm từ cảnh giới Nguyên Anh kỳ tiến vào cảnh giới Hóa Thần, tốc độ như vậy, từ khai thiên tích địa đến nay hình như chưa từng có ghi chép như vậy?
Kết Đan kỳ tiến vào Nguyên Anh kỳ sao có thể khó bằng Nguyên Anh kỳ tiến vào Hóa Thần?
Nhưng Kế Ngôn tốn mấy năm thời gian có thể tiến vào cảnh giới Hóa Thần, đây là tốc độ gì?
Không phải cảnh giới càng cao, hắn †a tu luyện càng dễ dàng sao?
Trước đó tất cả mọi người biết cốt linh Kế Ngôn trẻ tuổi nhưng cũng đều nghĩ Kế Ngôn từ nhỏ tu luyện, cho nên không kích động bao nhiêu.
Giờ biết thực ra thời gian tu luyện của Kế Ngôn chưa đến mười bảy năm đã tiến vào cảnh giới Hóa Thần, kích động này như mưa to gió lớn phá hủy thế giới quan của bọn hắn, khiến rất nhiều người suýt nữa thì phát điên.
Đây là yêu nghiệt cỡ nào?
Quản Đại Ngưu ôm đầu, tự lẩm bẩm: "Kinh khủng, quá kinh khủng."
"Có vẻ như tổ tiên của ta cũng không bằng hắn."
Tổ tiên của Quản Đại Ngưu là vị tồn tại sáng lập Thiên Cơ các, cũng là tồn tại chí cao vô thượng, ngoài Quản gia cũng không bao nhiêu người biết.
Trương Tòng Long đứng xa nhìn sang nơi này sắc mặt xám trắng, hắn ta đã bị đả kích.
Trong lòng, các loại cảm xúc khó chịu, không cam lòng hội tụ lại với nhau, như một con rắn độc đang không ngừng cắn xé nội tâm của hắn ta. Hắn ta vốn tưởng mình tới học viện Trung Châu, dựa vào tài nguyên của học viện Trung Châu và sự cố gắng của mình có thể vượt qua Kế Ngôn đã mấy năm không gặp.
Hảẳn ta bắt đầu qua lại gần với đám người Ngao Đức, hắn ta thấy Kế Ngôn không còn là đối thủ của hắn ta nữa, đối thủ của hắn tâ sẽ là những thiên tài Trung Châu kia.
Quá khứ hắn ta thua Kế Ngôn ở Tề Châu thời gian tan thành mây khói, giống như khi còn bé đánh nhau với trẻ con nhà hàng xóm, trưởng thành rồi lúc nhớ lại cũng chỉ mỉm cười, mây trôi nước chảy, đã không còn bất kỳ ba động gì.
Nhưng mà, Kế Ngôn lại xuất hiện, thời điểm gặp lại đã là cảnh giới Hóa Thần.
Giống như ở Tề Châu khi đó, có một không hai trong thiên hạ, trở thành bóng ma của người cùng thế hệ, tất cả những người cùng thế hệ chỉ có thể nhìn thấy cái bóng sau lưng của hắn ta, không ai có thể vượt qua.
Những năm này, rốt cuộc hắn ta đã làm gì?
Vì sao lại như vậy?
Trong lòng Trương Tòng Long gầm thét.
Vốn cho rằng lúc nhìn thấy Kế Ngôn Kế Ngôn sẽ là một tên hề, kết quả, hắn ta mới là thằng hề kia.
Cái gọi là tiến bộ thân tốc, trước mặt Kế Ngôn chỉ là một câu chuyện cười.
Ngay cả Ngao Hỗ cũng không thể không biến sắc.
Thiên phú này, quá kinh khủng.
Cho hắn ta thêm vài năm nữa có phải sẽ tiến vào cảnh giới Luyện Hư kỳ không?
Đồng thời, ông ta hiểu ra Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
"Ngươi đem hẳn ra để uy hiếp Ngao gia ta?"
Ánh mắt Ngao Hỗ nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tràn đầy sát ý sâu đậm.
Lữ Thiếu Khanh giơ một ngón tay lên với Ngao Hỗ, khen ngợi nói: "Không tệ, không sống lâu trở nên ngu ngốc."
"Không sai, chính là uy hiếp ngươi."
"Hiện tại sư huynh ta rất yếu nhưng cho huynh ấy thêm thời gian, để huynh ấy trưởng thành tiếp, ngươi nói huynh ấy có thể diệt cả Ngao gia ngươi không?"
"Ha ha." Không nghĩ tới chính là, Ngao Hỗ bỗng nhiên cười lên ha hả: "Tính toán này của ngươi hay lắm, nhưng, ngươi đã quên mất một chuyện."
"Hiện tại các ngươi đang ở trước mặt ta, đang ở Nhữ thành này."
Ngao Hỗ chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều biết là có ý gì.
Ở đây uy hiếp Ngao gia, là kẻ địch Ngao gia, muốn thuận lợi rời khỏi Nhữ thành, đây không phải là đang nằm mơ sao?
Hơn nữa, trong mắt của mọi người, nhóm người Lữ Thiếu Khanh cũng chỉ có mình Kế Ngôn là Hóa Thần, những người khác chẳng qua chỉ là cảnh giới Nguyên Anh kỳ, đối mặt với Ngao gia khổng lồ càng lộ vẻ bất lực.
Ngao Hỗ lần nữa khôi phục bình tĩnh, ánh mắt sâm nhiên, toàn thân trên dưới tản ra tự tin, ông ta nhìn chằm chăm mấy người Lữ Thiếu Khanh, tựa như sài lang nhìn chằm chằm con mồi của mình.
"Ba sư huynh muội các ngươi đều là thiên tài, ngươi và sư muội ngươi chưa đến ba mươi tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, đặt ở khắp Trung Châu cũng không có mấy người có thể so sánh được với các ngươi."
"Cho các ngươi thời gian, các ngươi sẽ trở thành tôn tại Ngao gia chúng ta không thể đắc tội nổi."
"Đáng tiếc, tuổi trẻ là ưu thế của các ngươi, cũng là khuyết điểm của các ngươi. Tuổi trẻ khí thịnh, không biết thực lực chưa đủ mạnh thì không thể trêu chọc tồn tại mạnh hơn mình sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận