Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 892. Hắn ta dám ăn cơm chùa sao? (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản sự không hề động đậy mà hơi khó xử, một hồi lâu mới cắn răng nói: “Tiểu thư, các cô, ai, ai tính tiền?”Kiếm Lan lảo đảo một cái, va vào bàn một phát, đụng cho chén đĩa trên bàn vang lên tiếng leng keng.“Hắn, hắn không tính tiền đã bỏ đi sao?”Đầu Thôi Thanh cũng hơi váng, nàng ta không thể tin được, Lữ Thiếu Khanh thật sự không trả tiền đã bỏ đi.Thật sự là dám tới đây ăn chùa sao?Tên khốn kiếp này, muốn chết sao?Nghĩ Thôi gia ta dễ bắt nạt à?Nàng ta nhìn hằm hằm quản sự, lớn tiếng quát lớn: “Các ngươi không ngăn hắn?”Quản sự vô cùng khó xử, không phải vì còn nhìn thấy hai người các cô còn ở đây sao? Ta thấy các người cùng ăn với nhau, còn tưởng là các người mời khách.Hơn nữa tửu lâu Thôi gia trước nay chưa từng có ai ăn quỵt như thế này, ta cũng không ngờ sẽ có người dám tới đây ăn chùa.Thôi Thanh nhìn thấy vẻ mặt của quản sự thì trong lòng phẫn nộ đến mức không muốn nói chuyện.Nàng ta lạnh lùng hỏi: “Một bàn này bao nhiêu tiền?”Vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể ứng ra trước, đến lúc đó lại đi tìm tên đáng chết kia đòi lại.Quản sự chần chờ nói: “Mười sáu vạn ba ngàn lẻ tám mươi bảy viên linh thạch.”“Cái gì?” Đầu Thôi Thanh lại không kìm được choáng váng, trong đầu hiện lên một ý niệm.Thôi gia nhà ta mở hắc điếm sao?Kiếm Lan bên cạnh càng thêm phẫn nộ kêu lên: “Đáng chết, ngươi cũng không thử trợn mắt chó của ngươi lên xem chúng ta là ai? Chém khách mà cũng chém luôn cả chúng ta sao? Một quản sự nhỏ nhoi mà to gan thật.”Thôi Thanh cũng lộ vẻ tức giận, nộ khí có thể bộc phát bất cứ lúc nào.Ta dù sao cũng là người của Thôi gia, còn là dòng chính mà dám chém ta sao?Quản sự muốn khóc, hắn ta vẻ mặt cầu xin, vội vàng nói: “Tiểu thư, vừa rồi vị công tử kia hắn, hắn còn gói đem về.”““Một bàn này giá tiền là chín vạn tám ngàn bảy trăm chín mươi ba viên linh thạch, đồ hắn đóng gói đem về là sáu vạn bốn ngàn hai trăm chín mươi tư viên linh thạch.”“Cái này, cái này đều có chứng cứ có thể kiểm tra.”Đóng gói mà hơn sáu vạn viên linh thạch.Rốt cuộc Thôi Thanh cũng không nhịn được nữa, gào lên với quản sự: “Sao lại không hỏi qua chúng ta? Ngươi bị ngu sao?”Vẻ mặt Thôi Thanh dữ tợn, không hề có chút phong phạm thục nữ, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống quản sự...Quản sự càng thêm ủy khuất, hắn ta nói: “Ta, ta nghĩ là bằng hữu của mọi người, hơn nữa, hắn cũng nói là hai vị tiểu thư mời khách.”Ta mời cái đầu quỷ nhà ngươi.Thôi Thanh tức giận đến mức ngực không ngừng chập trùng, cắn rang nói với quản sự: “Ngươi chờ bị gia tộc xử phạt đi.”Quản sự phế vật như vậy không xứng làm việc ở đây.Quản sự trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng chuyện nằm trong bổn phận của mình vẫn phải làm cho xong.Hắn ta tiếp tục hỏi: “Hai vị tiểu thư, khoản tiền này, ai, ai trả ạ?”Kiếm Lan ngậm chặt miệng, thậm chí còn lặng lẽ lui ra sau một bước.Hơn mười sáu vạn viên linh thạch, cho dù là nàng ta, bỏ ra chừng ấy cũng khiến nàng ta đau lòng không thôi.Huống chi, lần này còn bị Lữ Thiếu Khanh hố một vố.Trả, cơn tức trong lòng sẽ càng thêm không nuốt trôi.Quản sự chú ý tới động tác nhỏ của Kiếm Lan, ánh mắt rơi trên người Thôi Thanh.“Tiểu thư, ghi sổ ạ?”Thôi Thanh gầm thét: “Ghi cái quái gì, ta không trả nổi sao?”Mười vạn sáu vạn viên linh thạch, đối với con cháu đích hệ gia tộc lớn như các nàng ta cũng là một con số không lớn lắm.Nhưng điều đáng giận là bị người ta hố như vậy.Vốn các nàng ta định hố Lữ Thiếu Khanh một vố, không ngờ lại bị Lữ Thiếu Khanh hố ngược.Thôi Thanh nhìn về phía Kiếm Lan, ý tứ rất rõ ràng.Tiền này, ngươi cũng phải bỏ một nửa.Kiếm Lan rụt cổ một cái, có vài phần không tình nguyện: “Ta, ta chẳng ăn bao nhiêu.”Thôi Thanh cũng cắn răng nói: “Ta cũng không ăn bao nhiêu.”Trên thực tế, Lữ Thiếu Khanh ăn nhiều nhất, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến trong lòng hai người tức nghẹn.“Một người một nửa.” Thôi Thanh quyết định, Kiếm Lan không tình nguyện, nhưng cũng không thể không giao linh thạch ra.Cuối cùng, Thôi Thanh vung tay lên, đưa linh thạch cho quản sự.Sau khi quản sự kiểm tra một lượt thì một lần nữa ngẩng đầu nhìn Thôi Thanh, muốn nói lại thôi.Thôi Thanh càng nổi giận hơn: “Nhìn cái gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn hỏi ta số lẻ sao?”Trong lòng quản sự thầm chửi thề, ngươi làm tròn một cái mất hơn ba ngàn đấy.Nhưng quản sự không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra.“Tức chết ta rồi.” Thôi Thanh đập bàn một cái, cái bàn được chế tạo từ linh mộc nhị phẩm lập tức chia năm xẻ bảy, chén đĩa rơi loảng xoảng, vỡ nát.Kiếm Lan cũng vô cùng đau lòng: “Đây hết thảy đều là quỷ kế của Đàm Linh, cố ý chơi chúng ta.”“Đáng ghét, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn hắn.” Cơ thể Thôi Thanh vẫn đang hơi run lên: “Đi, đi tìm hai người bọn hắn tính sổ, khoản tiền này chúng ta nhất định phải đòi về...”Đàm Linh thở phì phò trở về, trên đường đi không ngừng mắng chửi Lữ Thiếu Khanh.“Khốn kiếp, tên khốn đáng chết!”“Hèn nhát, nỗi sỉ nhục của Thánh tộc!”“Ta đúng là tạo nghiệt, gặp phải thứ khốn kiếp ngươi, tức chết ta rồi, tên đáng chết...” Hết chương 892.

Bạn cần đăng nhập để bình luận