Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 547 - Cơ hội tới



Chương 547: Cơ hội tớiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuản Đại Ngưu nghe thấy Lữ Thiếu Khanh nhắc tới Kế Ngôn thì trong nháy mắt liền sợ hãi.Hiện tại Kế Ngôn và cao thủ ma tộc kia không biết đã đi đâu đánh nhau, đã phân thắng bại chưa. Lỡ như Kế Ngôn thắng lợi trở về thì y sẽ no đòn.Quản Đại Ngưu thấy rõ ràng tình thế, y lập tức nở nụ cười nịnh hót: “Công tử, ban nãy chỉ đùa với ngươi thôi.”Y hấp tấp đi đỡ Lữ Thiếu Khanh: “Công tử, ngươi muốn đi đâu?”“Sang bên đại trận.”Úc Linh căng thẳng nhìn chằm chằm về phía xa, nơi đó đã không nhìn thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Nguyễn Thuấn. Mà khí tức cường đại của hai bên cũng đều biến mất. Dường như trận đấu đã kết thúc.Kết quả trận chiến như thế nào?Có lẽ sẽ không thua chứ?Úc Linh vô cùng lo lắng. Lỡ như Nguyễn Thuấn thua, hậu quả khó mà lường được.Cừu Lang không giống Úc Linh, chưa chứng kiến sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh nên không thể hiểu được sự lo lắng của Úc Linh.Hắn ta có vẻ thoải mái, lộ ra sự khoan thai tự đắc, hắn ta rất không để tâm đến sự căng thẳng của Úc Linh, thậm chí có phần coi thường.“Đội trưởng Úc Linh, ngươi tới đây chưa đến mười canh giờ đúng không? Chưa đến mười canh giờ mà thiên tài Úc tộc đã trở nên nhát gan như vậy rồi sao?”Gương mặt giấu dưới mặt nạ của Úc Linh đỏ lên, trong con mắt màu tím hiện lên một tia lửa giận.Nàng ta biết Cừu Lang đang xem thường nàng ta.Người thánh tộc coi sự nhát gan, nhu nhược là nỗi hổ thẹn.Đối mặt kẻ địch lộ ra sự sợ hãi sẽ bị người khác trách là hèn nhát, sẽ bị người Thánh tộc phỉ nhổ, xa lánh.Trong mắt Cừu Lang, trong lòng Úc Linh e ngại hai nhân loại trẻ tuổi Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh là đang làm mất mặt Thánh tộc.Nếu như có thể, Úc Linh muốn đánh cho Cừu Lang một trận.Ngươi thì biết cái quái gì.Ngươi căn bản không biết sự kinh khủng của bọn hắn.Ta đang kiêng kị, không phải sợ hãi.Tuy nhiên nàng ta không dám, Cừu Lang là đặc sứ của Thánh chủ, đại diện cho Thánh chủ.Nếu nàng ta dám rat ay với Cừu Lang, tộc nhân của nàng ta cứ chờ mà bị diệt đi.Úc Linh biện giải cho mình, một lần nữa phổ cập kiến thức cho Cừu Lang: “Cừu công tử, thực lực của hai người kia vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta. Cho dù là ở Hàn Tinh bọn hắn cũng là cao thủ hàng đầu. Trong số những người cùng thế hệ không có mấy người đối phó bọn hắn. Cũng chỉ có Thánh tử bọn họ mới có thể đánh thắng được bọn hắn.”Trên mặt Úc Linh có vài phần lúng túng, nàng ta đang nói dối.Bởi vì nàng ta cảm thấy, cho dù là Thánh tử, cũng chỉ có thể đấu ngang tay không phân thắng bại với Lữ Thiếu Khanh mà thôi. Nhưng vẫn không phải là đối thủ của Kế Ngôn.Đương nhiên, câu nói này nàng ta không dám nói, nói vậy cũng sẽ khiến tộc nhân của mình bị hủy diệt.“Ồ?”Cừu Lang cảm thấy khó tin, Úc Linh cũng hơi nói quá rồi đấy.Thánh tử là ai?Đây chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Hàn Tinh, là người mạnh nhất được lựa chọn trong hàng triệu người Thánh tộc tại Hàn Tinh. Là Thánh chủ tương lai, là người lãnh đạo của vô số người Thánh tộc trong tương lai. Là người dẫn đầu Thánh tộc đi về phía huy Hoàng.Người mà chỉ có Thánh tử mới có thể đánh thắng được, người như vậy có tồn tại sao?Ánh mắt Cừu Lang nhìn Úc Linh càng thêm khinh thường.Rốt cuộc lúc đến đây đã có chuyện gì xảy ra vậy?Sao có thể khiến thiên tài Úc tộc trở nên sợ hãi như vậy?Sau khi trở về, hắn ta phải báo cáo lại với Thánh chủ, Úc tộc đã sa sút rồi, không cần lãng phí tài nguyên trên người bọn hắn nữa.Cừu Lang lắc đầu, với lời của Úc Linh ngay cả một dấu chấm hắn ta cũng không tin.Hắn ta bĩu môi: “Được rồi, bọn hắn có thể lợi hại đến đâu chứ?”“Hám đại nhân và Nguyễn đại nhân đủ để có thể giết chết bọn hắn rồi.”Vừa dứt lời, Quản Đại Ngưu không biết từ nơi nào xuất hiện mang theo Lữ Thiếu Khanh trở về trong ánh mắt khinh hãi của hai người.Sắc mặt Úc Linh trắng bệch, Lữ Thiếu Khanh trở về, có phải có nghĩa là Nguyễn Thuấn đã vẫn lạc không?Sắc mặt Cừu Lang cũng khó coi, vừa rồi hắn ta đang nói Nguyễn Thuấn có thể giết chết Lữ Thiếu Khanh, bây giờ lại là Lữ Thiếu Khanh trở về, kết quả không cần nói cũng biết.“Ngươi…”Mặt hắn ta bị tát rất đau, Cừu Lang nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh lộ ra dáng vẻ suy yếu nhưng thái độ lại rất phách lối, không chút khách khí cắt ngang lời Cừu Lang, chỉ vào hắn ta nói: “Ngươi cái gì mà ngươi? Cút ra đây nhận lấy cái chết đi.”Khí tức Lữ Thiếu Khanh suy yếu đến mức còn không bằng đứa trẻ lên ba nhưng vẫn lớn lối như thế.Hắn làm vậy chẳng những khiến Cừu Lang tức giận đến mức thổ huyết mà ngay cả Quản Đại Ngưu cũng muốn vứt Lữ Thiếu Khanh xuống mặc kệ, tự tìm đường chạy riêng.Tên khốn kiếp này phách lối quá.Hắn chán sống rồi sao?Bộ dạng của ngươi bây giờ đến ta còn có thể thu thập ngươi đấy, đừng nói chi đối phương là hai tồn tại ma tộc Kế Đan kỳ tầng chín.Lúc đầu bọn hắn đánh không lại ngươi nhưng giờ muốn đánh chết ngươi dễ như trở bàn tay.Sắc mặt Cừu Lang âm trầm, sát ý bốn phía, cho dù cách thật xa, Quản Đại Ngưu đều có thể cảm nhận được.Quản Đại Ngưu thấp giọng thuyết phục Lữ Thiếu Khanh, giọng như sắp khóc: “Công tử, ngươi, ngươi bớt tranh cãi đi.”Ngươi muốn chết thì tự đi mà chịu chết, chớ liên lụy ta.Trong lòng Quản Đại Ngưu đã chuẩn bị kỹ càng, lát nữa một khi có gì đó không bình thường thì sẽ lập tức vứt Lữ Thiếu Khanh lại, tự mình chạy trước.Tử đạo hữu bất tử bần đạo, y không thể vì Lữ Thiếu Khanh mà để mình gặp chuyện được.Lữ Thiếu Khanh chẳng những không nghe Khuyên bảo còn quay đầu lại mắng: “Tên mập chết bầm, ngươi chỉ có mỡ chứ không có gan à? Không phải chỉ là hai tên ma tộc Kế Đan kỳ nho nhỏ thôi sao? Toàn là thứ không có đầu óc, ngươi sợ cái gì? Đừng để nhân loại chúng ta mất mặt, có ta ở đây, sợ cái cọng lông. Hơn nữa sư huynh ta cũng sắp quay về rồi, sợ cái quái gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận