Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2423: Không cho trưởng bối mặt mũi, làm sao bây giờ? (length: 6582)

Hả?
Mặt trời mọc lên từ phía tây sao?
Thiều Thừa dẫn đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ngươi nhóc con, sao vậy?"
Bình thường ta xuống bếp, làm ra đồ ăn cầu ngươi còn không ăn.
Hôm nay ngươi thế mà chủ động nói muốn ăn đồ ta làm?
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Muốn ăn, không được à?"
"Chắc là sư phụ ngươi biết mình tay nghề không ra gì, không dám làm rồi?"
Ngô Đồng thụ biết rõ Lữ Thiếu Khanh đang nghĩ gì.
Sống vô số năm tháng, chính mình cũng không biết mình bao nhiêu tuổi, Ngô Đồng thụ, giờ phút này trong mắt lộ ra vài phần vẻ cảm khái, hắn nói ra suy nghĩ trong lòng Lữ Thiếu Khanh, "Người đi xa về nhà, muốn nhất chính là một miếng cơm của cha mẹ."
Ngô Đồng thụ nhìn Lữ Thiếu Khanh, cười, một bộ ta đã sớm nhìn thấu ngươi bộ dáng.
Thiều Thừa và An Thiên Nhạn nghe xong, lập tức cực kỳ đau lòng.
Đúng vậy, nhóc con ở bên ngoài bôn ba lang thang hơn ba trăm năm, có thể nghĩ đã chịu bao nhiêu khổ sở.
Về đến nhà, một muôi cơm nóng của cha mẹ, một bát canh nóng chẳng phải là niềm thỏa mãn lớn nhất sao?
"Thiếu Khanh, ngươi chờ, ta và sư phụ ngươi bây giờ liền đi làm cho ngươi ăn ngon. . ."
An Thiên Nhạn cũng mặc kệ những chuyện khác, giờ chỉ muốn đi làm cho Lữ Thiếu Khanh đồ ăn ngon.
Về phần địch nhân bên ngoài, nàng đã sớm không cần lo lắng.
Có Lữ Thiếu Khanh ở đây, những địch nhân kia không tạo nổi sóng gió gì.
An Thiên Nhạn kéo Thiều Thừa rời đi.
Ngô Đồng thụ nhìn Lữ Thiếu Khanh, vẫn cứ cười hì hì.
Không dễ dàng gì a, cái tên hỗn đản nhóc con này, cũng sẽ lộ ra mặt này, vừa hay để ta thấy được, ngô, cười chết ngươi.
"Nhóc con, ngươi đang xấu hổ đây."
Lữ Thiếu Khanh hừ mũi coi thường, "Cây già, ngươi bớt cái trò đó đi, ta để sư phụ sư nương xuống bếp, là nghĩ muốn cảm ơn ngươi."
Ngô Đồng thụ ngẩn người, "Cảm ơn ta?"
"Đúng vậy, vừa nãy ngươi là người lên tiếng giúp ta, ta nhất định phải cảm ơn ngươi."
Lữ Thiếu Khanh ra vẻ thật, trịnh trọng nói, "Ta người này có thù tất báo, có ơn tất báo, ân oán rạch ròi."
"Sư phụ ta và sư nương xuống bếp, mời ngươi ăn cơm, là cách ta cảm ơn ngươi với cấp bậc cao nhất."
Ngô Đồng thụ từ chối, "Không cần."
Hắn chưa từng được nếm tay nghề của Thiều Thừa và An Thiên Nhạn, nhưng cũng từng nhìn, từng nghe qua.
Chắc chắn không phải món ngon tuyệt thế gì, hắn lại càng không muốn nếm thử.
Cảm ơn ta?
Ngươi hại ta thì có.
Lữ Thiếu Khanh quay sang nhìn cây ngô đồng nhỏ, "Cây nhỏ, ngươi nhìn xem thúc của ngươi không nể mặt như vậy, làm sao bây giờ?"
"Ngươi có thể khuyên hắn giúp ta một chút không?"
Mặt Ngô Đồng thụ đen lại, cái tên nhóc con hỗn đản này.
Cây ngô đồng nhỏ nhìn Ngô Đồng thụ.
Ngô Đồng thụ hừ một tiếng, "Đừng nghe nó, chuyện này chẳng hay ho gì đâu."
"Thật sự không cần?" Lữ Thiếu Khanh hai tay chắp sau lưng, cười tủm tỉm hỏi.
"Không cần!" Ngô Đồng thụ kiên quyết nói, "Ta mới không mắc lừa ngươi."
Lữ Thiếu Khanh không tức giận, vẫn cứ cười tủm tỉm, hắn lại hỏi cây ngô đồng nhỏ, "Cây nhỏ, nếu có người không nể mặt thúc ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Đôi mắt ngây thơ của cây ngô đồng nhỏ nhấp nháy, "Ta sẽ rất tức giận."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Tức giận không có ích gì, tức giận là biểu hiện vô dụng nhất."
"Tức giận chẳng những khiến ngươi không làm được gì, mà ngược lại sẽ làm ngươi mất lý trí."
Cây ngô đồng nhỏ nháy mắt mấy cái, có vẻ ngẫm nghĩ gật đầu, "Đúng nga, đại ca nói đúng."
Ngô Đồng thụ nhíu mày, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn lập tức lên tiếng ngăn cản, "Nhóc con, đừng có ở đó dạy hư cây."
Cây ngô đồng nhỏ là đứa trẻ ngây thơ, ngươi đừng có ở đó làm ô nhiễm con ta.
Lữ Thiếu Khanh quay lại khinh bỉ, "Ngươi cuống cái gì?"
"Ta đây là dạy dỗ thay cho ngươi, đây cũng là vì tốt cho ngươi."
"Chẳng lẽ có người không nể mặt ngươi, ức hiếp ngươi, ngươi để cho nhóc con đứng xem, không làm gì?"
"Dù sao cũng coi là con của ngươi, ngươi bị ức hiếp, làm con lại không làm gì, sẽ bị người ta nói là bất hiếu, chẳng lẽ ngươi muốn con mình mang cái tiếng đó à?"
Lời này khiến Ngô Đồng thụ ngẩn ra một chút, ngẫm kỹ, có vẻ có chút đạo lý.
Nhưng mà, hắn luôn thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cái tên nhóc con hỗn đản này có tốt bụng đến vậy sao?
Chắc chắn là có âm mưu gì.
Ngô Đồng thụ rơi vào trầm tư.
Lữ Thiếu Khanh bên kia tiếp tục dạy dỗ cây ngô đồng nhỏ, "Ngươi thấy đấy, thúc ngươi đều tỏ ý đồng tình rồi, gặp phải có người ức hiếp bậc trưởng bối của mình, tuyệt đối không thể chỉ tức giận."
Cây ngô đồng nhỏ liên tục gật đầu, "Đại ca, vậy ta phải làm sao?"
Lữ Thiếu Khanh hung hăng vung nắm đấm, nghiến răng nói, "Đánh hắn, đánh hắn một trận cho tơi tả."
"Không nể mặt trưởng bối của ngươi chính là không nể mặt ngươi, loại người như vậy có thể không đánh hắn sao?"
"Đánh cho hắn kêu oai oái, đánh cho hắn phục, để hắn không dám coi thường trưởng bối của ngươi nữa."
"Đương nhiên, nếu gặp kẻ thực lực mạnh, thì trước cứ nhẫn nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn."
Cây ngô đồng nhỏ nghe xong liền liên tục gật đầu.
Ngô Đồng thụ nghe được thế mà cũng cảm thấy hình như không có vấn đề gì.
Nghe thật hợp lý, là đang nghĩ cho mình.
Kỳ lạ, Ngô Đồng thụ trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Hắn tuyệt đối không tin Lữ Thiếu Khanh lại tốt bụng như vậy.
Ngô Đồng thụ trăm mối vẫn không có cách nào lý giải, hắn không nhịn được lại lên tiếng, "Nhóc con, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Dạy người thôi mà," Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, "Cây nhỏ đã lớn như vậy rồi, ngươi cái người làm cha có từng dạy dỗ ai chưa?"
Giáo huấn Ngô Đồng thụ xong, Lữ Thiếu Khanh quay lại nói với cây ngô đồng nhỏ, "Lý thuyết ta đã dạy con, tiếp theo chính là thực hành."
"Ta tự mình làm mẫu cho con xem, nếu như cảm thấy không hiểu, con cứ nói, ta tiếp tục làm mẫu."
Ngô?
Ngô Đồng thụ càng thêm nghi ngờ.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, ở đây chỉ có ba người bọn họ.
Một người, hai cái cây, Lữ Thiếu Khanh có thể đi đâu để thực hành?
Thực hành cái gì?
Ngô Đồng thụ bên này còn đang nghi hoặc thì bỗng nhiên chú ý Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nhìn mình, "Cây già, lát nữa sư phụ ta và sư mẫu ra món ăn, ngươi nhớ giữ cho chút thể diện đấy."
"Không cho!" Ngô Đồng thụ không chút suy nghĩ, buột miệng, "Ngươi nằm mơ."
"Không cho sư phụ ta và sư nương mặt mũi?" Lữ Thiếu Khanh trở nên hung hăng.
Ngô Đồng thụ sững sờ, lập tức kịp phản ứng, "Ngươi, đồ hỗn đản..."
Lời còn chưa dứt, Lữ Thiếu Khanh đã trực tiếp xông tới, "Không cho sư phụ ta sư nương mặt mũi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận