Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 949. Số lượng không đổi



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Tiền lãi là ba mươi vạn.”Đàm Linh nghe xong máu nóng toàn thân sôi trào, từng sợi tóc cũng dựng đứng bay múa.Nàng ta nổi giận lấy vũ khí ra hét lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?”Biết tính tình Lữ Thiếu Khanh khác người, nhưng nàng ta không nghĩ tới chuyện này.Yêu quái!Lãi suất ba phần mười đấy, cho vay nặng lãi nghe được cũng phải rơi lệ.Lữ Thiếu Khanh vô tội chớp chớp mắt: “Ngươi kích động như vậy làm gì? Bây giờ là xã hội văn minh, không nên hơi một tí đã kêu đánh kêu giết!”“Ngươi hung hãn thế, sư phụ ngươi có biết không?”“Cẩn thận không gả ra được đó.”Đàm Linh càng nổi điên. Ta bưu hãn?Trước khi gặp ngươi, nhìn khắp đông đảo đệ tử trong Thánh địa, ta coi như là người ôn nhu hiền thục.Còn nữa, ta có gả chồng được không liên quan quái gì đến ngươi?“Bớt lằng nhằng đi. Ngươi nói lại ta nghe, tiền lãi bao nhiêu?” Đàm Linh gào lên, đung đưa cây đàn trong tay sẵn sàng đánh Lữ Thiếu Khanh bất cứ lúc nào.Biết ngươi sẽ tính lãi cao, nhưng không ngờ lại cao đến thế.Dám cho ta vay nặng lãi, ta không đánh lại được ngươi, ngươi cho rằng ta dễ bắt nạt phải không?“Ba mươi vạn linh thạch đó.” Lữ Thiếu Khanh coi như không thấy Đàm Linh dọa nạt, nghiêm tucs trả lời: “Ta đã ưu đãi cho ngươi rồi.”“Ưu đãi cái đầu của ngươi. Hỗn đản!” Đàm Linh không nhịn nổi nữa nổ tung rồi, cũng nghiêm túc nói: “Ta muốn đánh chết tên hỗn đản nhà ngươi!”Lãi suất ba phần mười còn dám nói là ưu đãi?Ta cho rằng mình trả ngươi với lãi suất một phần mười cũng coi như có lương tâm rồi.Không ngờ ta đã đánh giá quá cao lương tâm của ngươi.Trước linh thạch, Lữ Thiếu Khanh không sợ hãi, cực kỳ dũng cảm ưỡn ngực tuyên bố: “Dù ngươi có đánh chết ta cũng phải trả thêm hai mươi vạn linh thạch cho ta trước đã!”Mẹ nó. Tên hỗn đản này không cứu nổi nữa rồi.Đàm Linh không nhịn được mà rên rỉ.Nàng ta cắn răng: “Ngươi nói là sẽ tính lãi thấp cho ta.”Lữ Thiếu Khanh nhắc nhở nàng ta: “Ngươi nói ngươi không làm. Cho ngươi cơ hội ngươi lại không nắm bắt được, chỉ có thể tự trách mình.”Đàm Linh tức chết, cũng nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh.“Ta đã giết người đánh lén ngươi. Ngươi đừng có coi như không thấy”Lữ Thiếu Khanh nói: “Đố là ta tự mình ra tay. Ta cũng không nhờ ngươi đánh hộ. Chưa kể khi ấy ta cũng có tỏ thái độ rồi.”“Tỏ thái độ gì?”Đàm Linh lấy làm lạ. Khi đó ngươi có tỏ thái độ cái rắm ấy.Sao ta không nhớ?“Cám ơn đó.” Lữ Thiếu Khanh thành thành thật thật như một người trung thực chất phác: “Khi ấy ta đã nói cám ơn, tỏ ý cảm tạ ngươi đã ra tay giúp ta.”Đàm Linh váng đầu một chút, suýt nữa rơi từ trên trời xuống.Khi ấy nàng ta còn thắc mắc không ngờ Lữ Thiếu Khanh còn nói tạ ơn.khi ấy nàng ta còn kinh ngạc bất ngờ, không có mấy ai được Lữ Thiếu Khanh cám ơn đâu.Hiện giờ, xem ra nàng ta vẫn mơ mộng quá.Chỉ một câu tạ ơn liền đuổi mình đi, không bớt một viên linh thạch nào.Đàm Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh, nghĩ một lát, cuối cùng lấy ra hai mươi vạn viên linh thạch nắm trong tay.Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng rực, giơ ngón cái với Đàm Linh. “Hào phóng! Đây mới là khí độ mà đệ tử Thánh địa nên có!”“Không nên học người khác tính toán chi li, dễ bị người ta khinh bỉ.”Đàm Linh không vội đưa cho Lữ Thiếu Khanh mà nói với hắn: “Ngươi nhất định phải lấy à?”“Nói nhảm!”“Nhanh lên, nếu không ta sẽ đánh mông ngươi!”“Hỗn đản!” Hai mà Đàm Linh đỏ bừng, giận đùng đùng: “Ngươi dám lấy thì đừng có mong theo ta lên Thánh Sơn!”“Không có việc gì.” Lữ Thiếu Khanh đã nghĩ kỹ đường lui rồi: “Đến khi ấy ta đi cùng Tam Thánh tử là được.”Đàm Linh càng nổi giận hơn, lập tức thu linh thạch lại xoay người rời đi.Lữ Thiếu Khanh la toáng lên: “Làm cái gì đấy? Quỵt nợ à?”“Không sai. Ngươi đến cướp lại đi!”“Vô lại. Vô lại!” Lữ Thiếu Khanh gào lên với bóng lưng Đàm Linh. “Ngươi thật vô lại, nhất định ta sẽ mách sư phụ ngươi!”Đàm Linh đắc ý rời đi, Lữ Thiếu Khanh tức giận dậm chân tại chỗ.Hắn muốn ra tay đấy, nhưng người ta có vũ khí lục phẩm, đánh nhau rất phiền phức.Chưa kể, Đàm Linh thu linh thạch rồi, hắn cũng không thể giết Đàm Linh cướp nhẫn trữ vật được.“Ôi, ta ghét đệ tử Thánh địa!”Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, ưu thương vô cùng.Hai mươi vạn linh thạch cứ thế mà biến mất.Lữ Thiếu Khanh ưu thương một lát rồi lấy xuyên giới bản ra.Hắn quát to: “Kiếm rách, về!”Mặc Quân kiếm vẫn chưa về, xuyên giới bản đã truyền tới một ý niệm muốn nhận Lữ Thiếu Khanh làm chủ nhân.Lữ Thiếu Khanh hơi sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ.Vốn hắn còn cho rằng cần tốn chút công sức, nhưng không ngờ xuyên giới bản lại dứt khoát cởi mở như thế.Chắc nó tự mình thông suốt nhỉ?Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, coi như nó có mắt, biết đại soái ca ta đây tiềm lực vô hạn, không thể đoán trước được thành tựu tương lai.Lữ Thiếu Khanh đưa thần thức ra ngoài để lại lạc ấn của mình trên xuyên giới bản.Lập tức, một cảm giác đặc biệt chợt lóe lên.Xuyên giới bản trong tay hắn hơi nhảy lên, bày ra cảm xúc của mình.“Hô!”Mặc Quân kiếm cùng Vô Khâu kiếm từ trên không rơi xuống, đứng trước mặt nó.Mặc Quân và Vô Khâu đứng trên chuôi kiếm của mình.“Lão đại, có chuyện gì sao?”Lữ Thiếu Khanh vỗ nhè nhẹ vào xuyên giới bản, một cậu nhóc – khí linh của xuyên giới bản – xuất hiện.Lữ Thiếu khanh nói với Mặc Quân và Vô Khâu: “Hai đứa cởi quần cho nó xem.”Thiên địa lập tức tĩnh lặng.Bên cạnh lập tức nổi gió cuốn lá rụng rời đi, như thể đến gió cũng phải xấu hổ.Mặc Quân hô lớn: “Lão đại, muốn làm gì?”Khuôn mặt nhỏ của Mặc Quân tràn đầy nghi hoặc, Vô Khâu thì đỏ mặt. Hết chương 949.

Bạn cần đăng nhập để bình luận