Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1076: Ta muốn tặng cho hắn một lễ vật

Chương 1076: Ta muốn tặng cho hắn một lễ vậtChương 1076: Ta muốn tặng cho hắn một lễ vật
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm nàng ta, cười lên: "Những biện pháp khác chính là, muội đi đối phó Mộc Vĩnh, tranh thủ thời gian cho chúng ta, có được không?"
Tiêu Y lập tức cười khan, nịnh nọt nói: "Nhị sư huynh, huynh tranh thủ thời gian bày trận đi, ta cảm thấy vẫn là biện pháp này tốt."
Kế Ngôn cũng không còn cưỡng cầu, ngồi xếp bằng xuống.
Lữ Thiếu Khanh thì bắt đầu bày trận, hắn bày ra trận pháp không cao lắm cấp, cũng khoảng tứ phẩm.
Mê Tung trận.
Chủ yếu có tác dụng che đậy cảm giác của người bên ngoài, tranh thủ cho bọn hắn vài hơi thở.
Chỉ cần vài hơi thở là đủ.
Rất nhanh, Mê Tung trận đã bố trí xong, mây mù màu trắng tràn ngập bao phủ quanh vị trí Lữ Thiếu Khanh trong phương viên vài dặm, tạo thành một mảnh trắng xóa.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh nghe thấy nào cũng cảm thấy không cam tâm, trong lòng hắn quét ngang, một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Tiêu Y hiếu kì lại gần: "Nhị sư huynh, đây là thứ gì?"
Lữ Thiếu Khanh lấy ra một viên Tốn Ma thạch bằng ngón tay ném cho Tiêu Y: "Rót linh lực vào trong xem thử."
Không có gì bất ngờ, Tiêu Y bị nổ cho đầu tóc đầy bụi. Tiêu Y nhìn một tòa núi nhỏ Tốn Ma Thạch, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nhị sư huynh tìm ra thứ này ở đâu vậy?
Trông có vẻ rất ngầu.
Trong mắt Tiêu Y dần lộ tia hưng phấn.
Lữ Thiếu Khanh cảnh cáo nàng ta: "Muội muốn chết thì rót linh lực vào trong đi, nhìn thấy mấy hòn đá lớn nhất bên dưới chưa?"
"Nó có thể so với công kích của một Hóa Thần, mười mấy hòn nhỏ kia cũng tương đương một kích của Nguyên Anh kỳ, còn lại đều có uy lực của Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ."
Lần này Tiêu Y không phải chấn kinh, mà là sợ hãi.
Tiêu Y lui ra hai bước, tê cả da đầu: "Nhị sư huynh, huynh, huynh muốn làm gi?
"Muốn đồng quy vu tận với Mộc Vĩnh sao?"
Uy lực khủng bố như vậy, mười Mộc Vĩnh cũng không đỡ được nhỉ.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, rất khinh bỉ câu hỏi ngu ngốc này của Tiêu Y: "Ta ngu à? Đồng quy vu tận với hắn, có đáng không?"
"Ta chỉ muốn tặng hắn một món quà thôi."
Lữ Thiếu Khanh bẻ một mảnh Tốn Ma thạch trên đó để trong tay, tâm thần khẽ động, tia chớp màu đen xuất hiện, khống chế tiến vào trong Tốn Ma thạch.
Tuy nhiên bất ngờ là nó không hề nổ.
Lữ Thiếu Khanh không tin vào ma quỷ.
Nếu không tiến vào trong được, vậy thì ở ngoài đợi vậy.
Mộc Vĩnh xa ngoài vạn dặm, thông qua thần thức vẫn có thể nhẹ nhàng khóa chặt hành tung của Lữ Thiếu Khanh.
"Bố trí trận pháp?"
Mộc Vĩnh trong nháy mắt kịp phản ứng, bừng tỉnh đại ngộ, dường như biết Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì: "Muốn bố trí truyền tống trận rời đi sao? Ta quên mất tiểu tử này biết trận pháp."
"Nhưng mà, truyền tống trận cỡ lớn bố trí ít nhất cũng phải tốn mấy canh giờ, thời gian vẫn đủ."
Mộc Vĩnh lập tức thoải mái hơn: "Sớm biết như vậy ta cũng không cần vội vã đi theo các ngươi." Qua một hồi sau, Mộc Vĩnh thấy trận pháp Lữ Thiếu Khanh bố trí đã thành hình thì bật cười: "Mê Tung trận?”
"Muốn che giấu tai mắt người ta sao?"
Sau đó trong mắt hắn ta mắt lộ ra mấy phần khinh thường, đánh giá hành vi này của Lữ Thiếu Khanh: "Lãng phí thời gian!"
Hắn ta lắc đầu, càng cười vui vẻ: "Nói cho cùng vẫn là quá mức cẩn thận, quá đề phòng ta."
"Cũng tốt, càng tiêu hao nhiều thời gian thì thực lực Kiếm Ngũ cũng khôi phục càng nhiều..."
Mộc Vĩnh ở nguyên tại chỗ chờ, hơn hai canh giờ trôi qua.
Nơi này mặc dù không có trời sáng và trời tối thật sự nhưng nơi này vẫn có thể cảm nhận rõ tia sáng Mộc Vĩnh không đợi được Kiếm Ngũ đến mà ngược lại đợi được ba người Đàm Linh, Thời Cơ và Thời Liêu.
"Mộc Vĩnh đại nhân!" Ba người Đàm Linh nhìn thấy sự cường đại của Mộc Vĩnh thì cũng không dám đối đãi với Mộc Vĩnh như người cùng thế hệ nữa.
"Các ngươi còn tới làm gì?' Mộc Vĩnh lạnh nhạt hỏi.
"Mộc Vĩnh đại nhân, bọn hắn đâu?"
Đàm Linh tới đây, chủ yếu là lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh bọn hắn.
Mộc Vĩnh nhíu mày, nhắc nhở Đàm Linh: "Bọn hắn là nhân tộc, các ngươi là Thánh tộc..."
Đàm Linh thật thà thú nhận: "Ta cũng rất ghét tên hỗn đản kia."
Điều này thì Mộc Vĩnh tin tưởng. Người bình thường không ai chịu nổi tính cách của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại có thể xem như là bằng hữu của Đàm Linh.
Mộc Vĩnh cũng biết nguyên nhân Đàm Linh đến đây.
Hắn ta lắc đầu, không nói gì thêm.
Lúc này, một tia sáng bay từ phía xa tới.
Ánh sáng đáp xuống, Kiếm Ngũ đăng đằng sát khí xuất hiện.
Thấy Kiếm Ngũ, ba người Đàm Linh thất kinh.
Không phải Kiếm Ngũ đang bị thương sao? Sao trông có vẻ chẳng hề hấn gì thế này?
"Đại nhân!"
Kiếm Ngũ vô cùng cung kính với Mộc Vĩnh. Mộc Vĩnh đánh giá Kiếm Ngũ một lượt. Lúc này lão đã đổi quần áo mới, sắc mặt hồng hào, khí tức lưu chuyển thông thuận, không thấy giống bị thương tí nào.
"Thực lực khôi phục rồi hả?"
Mộc Vĩnh nhàn nhạt hỏi, bày ra hết khí tức vương giả.
Kiếm Ngũ càng thêm tôn kính, hơi xoay người cúi đầu: "Thật may được đại nhân tương trợ, ta đã khội phục được bảy tám phần, thừa đủ để đối phó với ba tên Nhân tộc kia."
Mộc Vĩnh gật gật đầu, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều bị thương, thực lực mười phần không còn một, có liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Kiếm Ngũ.
Ba người Đàm Linh rất kinh sợ.
Là Mộc Vĩnh giúp Kiếm Ngũ trị thương khôi phục thực lực sao? Đàm Linh không nhịn được mà hỏi: "Kiếm Ngũ đại nhân, ngài tới đây để truy sát ba người Nhân tộc kia sao?"
Kiếm Ngũ cười lạnh hỏi lại: "Chẳng lẽ ta tới đây để ôn chuyện với bọn chúng sao?"
Nếu Đàm Linh không phải đồ đệ của Nhị trưởng lão, Kiếm Ngũ chắc chắn sẽ chụp cho Đàm Linh cái mũ Thánh gian.
Quan hệ giữa Đàm Linh và Lữ Thiếu Khanh đã khiến cho người Kiếm gia khó chịu từ lâu.
Ai cũng cảm thấy Đàm Linh chính là gian tế đưa hai Nhân tộc Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn vào Thánh địa, đưa lên cả Thánh sơn.
Thì Cơ hỏi thử: "Ngài đánh không lại người ta, giờ còn dám tới sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận