Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2151: Lương thực thành thục, liền phải thu hoạch (length: 6734)

"Cái khác?" Lữ Thiếu Khanh hiếu kỳ, "Có ý gì?"
"Còn có chuyện khác xảy ra?"
Cây ngô đồng trở nên nghiêm túc, giọng nói mang theo vài phần lo lắng, "Các ngươi không phát hiện thiên địa này trở nên không giống sao?"
Cây ngô đồng vừa nhắc, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng kịp phản ứng.
Thần thức chỉ là khẽ quét qua, không đơn giản Thiên Ngự phong, toàn bộ Lăng Tiêu phái và những vùng lân cận đều bị bao phủ ở bên trong.
Quét qua một lượt, hai người thật sự phát hiện thiên địa trở nên không giống.
Toàn bộ thế giới, nồng độ linh khí bên trong so với trước kia đậm đặc hơn không chỉ gấp mười lần, trước kia chỉ có trên Lăng Tiêu phái mới có linh khí hóa thành mây mù bao quanh.
Hiện tại gần như toàn bộ Lăng Tiêu phái đều bao phủ trong mây mù trắng xóa.
Đây đều là linh khí nồng đậm hóa thành, một màu trắng xóa, tiên khí tràn ngập, giống như tiên cảnh.
Hai người thân là Đại Thừa kỳ càng cảm nhận được đủ loại biến hóa giữa thiên địa.
Toàn bộ thế giới dường như đều biến thành động thiên phúc địa.
Hai người thần thức quét ngang, không phát hiện ai khác có vẻ lạ.
Chỉ có cây ngô đồng trước mắt là hơi có cảm giác, điều này xuất phát từ bản năng của nó.
Một thoáng qua đi, khiến nó rùng mình.
Cảm giác trước mắt phảng phất như đang đứng trước hai con hung thú.
Cây ngô đồng đánh giá hai người, giờ phút này nó cũng không thể thăm dò được cảnh giới chân chính của hai người, nó hỏi, "Các ngươi, Đại Thừa kỳ rồi?"
"Chưa." Lữ Thiếu Khanh một mực phủ nhận.
Cây ngô đồng chẳng buồn để ý tới Lữ Thiếu Khanh, nó không tin Lữ Thiếu Khanh.
Nó nhìn qua Kế Ngôn, thấy Kế Ngôn gật đầu, cây ngô đồng lại càng thêm lo lắng, thở dài một hơi, giọng điệu càng thêm nặng nề, "Quả nhiên!"
"Này này, ngươi có ý gì đây?" Lữ Thiếu Khanh thấy lạ, "Ngươi có vẻ không vui sao?"
"Sao? Đang nén một cỗ sức, muốn thu phục ta? Biết ta lợi hại như vậy rồi nên tuyệt vọng hả?"
Cây ngô đồng lắc đầu, không tiếp tục nghe Lữ Thiếu Khanh nói nhảm, "Các ngươi cũng cảm nhận được thiên địa trở nên dễ tu luyện hơn rồi phải không?"
Nói xong, nó cũng phô bày một khí tức của mình.
"Ta cũng đạt đến Hợp Thể kỳ trung kỳ rồi, mà ta còn cố ý áp chế cảnh giới, nếu không thì đã sớm có thể bước vào Đại Thừa kỳ."
"Ngươi?" Lữ Thiếu Khanh nghi ngờ, nhìn cây ngô đồng từ trên xuống dưới, "Ngươi lấy ví dụ không tính à?"
"Ngươi yếu như vậy."
Cây ngô đồng giận dữ, tức giận đến nghiến răng, "Đáng ghét!"
Ta dù sao cũng là thần thụ, không giỏi chiến đấu, không có nghĩa là cảnh giới lại kém hơn người khác.
Cây ngô đồng thật sự muốn lấy đầu đâm chết Lữ Thiếu Khanh.
Gã này nói chuyện quá khinh người.
Lữ Thiếu Khanh kéo chủ đề về, "Thiên địa đại biến, thì sao?"
Nói đến chuyện chính, cây ngô đồng hít sâu một hơi, "Nếu ngươi là một nông dân, trồng lúa mì đến lúc thu hoạch, ngươi sẽ làm gì?"
Sẽ làm gì ư?
Đương nhiên là thu hoạch.
Giọng nói trầm trọng, mang lại cảm giác kinh hãi, như đang kể chuyện kinh dị.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu được ý của cây ngô đồng.
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh trở nên nghiêm túc, "Ý ngươi là, thời đại diệt vong sắp đến rồi?"
Cây ngô đồng nặng nề gật đầu, "Theo thực lực hồi phục, ta cũng nhớ lại một vài chuyện."
"Thế giới sẽ càng ngày càng dễ tu luyện, đến lúc đó Đọa Thần quái vật sẽ xuất hiện."
"Bọn chúng, kẻ mạnh nhất là Đại Thừa kỳ, vượt trội hơn cả thế giới này."
Dừng một lát, cây ngô đồng chỉ lên trời, "Thậm chí, trên kia cũng sẽ có người tiếp ứng."
"Yên tâm đi, chỉ là Đại Thừa kỳ, sợ gì."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn không quá để tâm.
Cũng là Đại Thừa kỳ, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn tự nhận không thua kém ai.
Nhưng cây ngô đồng lại càng lo lắng, "Không giống nhau."
Lữ Thiếu Khanh vẫn chẳng để ý, giọng điệu nhẹ nhàng, "Có gì không giống? Chỉ là quái vật thôi, giết chúng như giết gà."
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn có thể dễ như trở bàn tay đối phó với Đọa Thần.
Đặc biệt là Lữ Thiếu Khanh, sở hữu đệ nhất quang tự và đệ nhất ám liệt, hắn hoàn toàn có thể được xưng là khắc tinh của Đọa Thần.
Cho dù là Tiên nhân bị ăn mòn, đứng trước mặt hắn cũng chẳng có lợi thế.
Cây ngô đồng lo lắng, Lữ Thiếu Khanh một chút cũng không lo.
Cây ngô đồng thấy thế, càng lo lắng hơn, nhìn kỹ một hồi, mấy chục năm không gặp, vẫn là bộ dạng tự đại, ngạo mạn.
Lúc này, cây ngô đồng ra vẻ người từng trải, nói với Lữ Thiếu Khanh, "Chỉ sợ tính cách tự đại của ngươi sẽ chịu thiệt thôi."
"Ngươi là thiên tài không sai, nhưng trong hoàn cảnh này, ở thế giới như vậy, tất cả mọi người đều là thiên tài."
"Có lẽ các ngươi có chút đặc biệt, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều."
Cây ngô đồng vừa nói vừa nhăn nhó cái mặt mo của mình, trông như một miếng vỏ cây khô héo lâu ngày.
Kế Ngôn lắc đầu, nói với cây ngô đồng, "Đọa Thần, không cần phải lo lắng."
Ở thế giới vị diện này, cường đại có một mức độ.
Một khi vượt qua, sẽ không thể ở lại nơi đây được nữa.
Cho dù Đọa Thần từ trên kia xuống đây, cũng không thể vượt quá giới hạn đó.
Cho nên, kẻ địch mạnh đến đâu cũng có giới hạn.
Vừa lúc đó, hắn và Lữ Thiếu Khanh không sợ kẻ địch như vậy.
Nghe thấy Kế Ngôn cũng có giọng điệu bình thản, không hề để những quái vật này trong lòng.
Cây ngô đồng càng thêm lo lắng, ngươi là sư huynh, sao lại giống sư đệ thế?
Đều tự đại không được.
Cây ngô đồng thở dài, tiếp tục nói, "Quả chín tự nhiên và quả bị thúc là không giống nhau."
"Từ nhập môn đến Đại Thừa kỳ, cho dù yêu nghiệt thiên tài đến đâu cũng phải mất cả ngàn năm, còn người bình thường, thì còn lâu hơn nữa."
Nói xong, ánh mắt nó nhìn hai người không khỏi có chút lo lắng.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn nghe vậy, lúc này nhìn nhau.
Bọn họ đều hiểu ý của cây ngô đồng.
Thực lực tăng trưởng quá nhanh, chưa chắc đã là thiên tài, mà có thể là do môi trường trở nên dễ tu luyện hơn.
Nói ngắn gọn chính là dục tốc bất đạt.
Cây ngô đồng cũng lo Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn là thiên tài theo kiểu này.
Những thiên tài như thế thì làm sao có thể là đối thủ của những con quái vật kia?
Nhớ lại càng nhiều chuyện, cây ngô đồng lại càng lo lắng, nó nói tiếp, "Bây giờ ở thế giới này, ai cũng có thể gọi là thiên tài."
"Nhưng bọn họ lại là trái cây để Đọa Thần thu hoạch, trong mắt Đọa Thần, thế giới này đã toàn là trái chín. . ."
Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn, "Ngươi sợ không? Ngươi cái đồ chín ép này. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận