Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3244: Đó cũng là ta chưa từng gặp mặt chủ nhân (length: 6520)

Ánh sáng lập lòe, ánh bạc lấp lánh bên trong.
Nguyệt Ngôn lơ lửng giữa không trung, bên cạnh quanh quẩn một viên ngôi sao.
Ngôi sao màu bạc vây quanh Nguyệt Ngôn bay múa, để lại từng đạo tàn ảnh, đúng là cảnh chúng tinh củng nguyệt.
Sự tình liên tiếp đảo ngược, khiến mọi người nhất thời không kịp phản ứng.
Ngơ ngác nhìn hướng nơi Lữ Thiếu Khanh biến mất.
Mấy hơi thở sau, Tiêu Y đột nhiên kêu to lên, "Nhị sư huynh..."
"Là ai?"
Quản Vọng quát lớn một tiếng, mắt chăm chú quan sát xung quanh, tiên thức một lần lại một lần tìm kiếm chung quanh, tràn đầy cảnh giác.
"Ai nha, đánh nhầm người sao?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một bóng hình uyển chuyển xuất hiện.
Xung quanh tựa hồ sáng lên điểm điểm tinh quang, sao lốm đốm đầy trời, tựa hồ còn vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
Nhìn người đến, mọi người giật mình.
Phục Thái Lương hỏi, "Ngươi, ngươi là ai?"
Tiêu Y liền nói, "Tinh tỷ tỷ?"
Người đến rõ ràng là người trước đó ở chốn hỗn độn tinh.
Ở đây nhìn thấy Tinh, tất cả mọi người cảm thấy giật mình.
Trước đó Tinh đã nói, nàng không tiện đi vào Tiên Giới, nếu không sẽ dẫn tới sự tồn tại đáng sợ.
Nguyệt nhíu mày, "Sao ngươi lại tới đây?"
Tinh lắc đầu, "Chốn hỗn độn không thể ở lại nữa."
"Hỗn độn sóng triều không ngừng xảy ra, trở nên hung hiểm vô cùng, ta có ra hay không, bọn hắn đều có thể cảm nhận được, tiếp tục ở chốn hỗn độn đã không có bất cứ ý nghĩa gì..."
Mặt Nguyệt đầu tiên biến sắc, sau đó trở nên vô cùng âm trầm, "Muốn tới sao?"
Tinh lại hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Má nó, ai?" Nơi xa, tiếng Lữ Thiếu Khanh truyền đến, Lữ Thiếu Khanh hùng hổ quay trở lại.
Nguyệt liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, lại hướng Kế Ngôn nhìn một cái, sau đó mới trả lời câu hỏi của Tinh, "Hai người bọn họ, phá hủy kết giới đại nhân kia để lại..."
"Cái gì?" Tinh kinh hô lên, "Bọn hắn, làm sao làm được..."
Nguyệt nhắc nhở nàng, "Đừng quên thân phận của bọn hắn..."
Tinh trầm mặc một lát, sau đó cười lên, "Xem ra, đã đến lúc."
"Lần này, chúng ta đi so với những lần trước đều xa hơn, có lẽ sẽ thành công."
Tinh tỏ ra vô cùng lạc quan.
Nguyệt lại lắc đầu, tỏ ý không đồng tình với sự lạc quan của Tinh, "Nào có dễ dàng như vậy..."
Tinh thì kỳ lạ, "Vì sao? Tỷ tỷ, lần này người không tệ mà."
Nàng liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh đang quay trở lại, vẻ lo lắng lộ rõ, "Chính vì người lần này, ta mới lo lắng a."
Một tên hỗn đản gia hỏa, nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Tinh, kinh ngạc, "A, Tinh tỷ tỷ sao tỷ lại tới đây?"
Tinh cười nói với Lữ Thiếu Khanh, "Tiểu gia hỏa, ngươi không sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh vuốt ngực, "Chắc chắn là có chuyện rồi, ta không nhìn lầm, vừa nãy ngươi cầm ngôi sao nhỏ nện vào ngực ta?"
Tinh cười nhẹ nhàng, duỗi ngón tay ngọc thon dài, một viên ngôi sao nhỏ hiện lên trong tay nàng.
Phảng phất như một ngôi sao vừa được hái từ trên trời, tỏa ra khí tức thần bí.
Lữ Thiếu Khanh nước bọt tràn lan, "Chẳng lẽ cũng là Đế khí sao?"
Tinh cười nói, "Đúng vậy a, đồ vật chủ nhân lưu lại cho chúng ta, ta và tỷ tỷ mỗi người một cái."
"Ta gọi Tinh Ngữ, tỷ tỷ gọi Nguyệt Ngôn!"
"Ta sát!" Mắt Lữ Thiếu Khanh trợn trừng, "Đó cũng là chủ nhân mà ta chưa từng gặp mặt a."
Mỗi người một món Đế khí, đây là hào phóng cỡ nào.
Nghĩ lại người mình đã gặp, mắt Lữ Thiếu Khanh ươn ướt.
Gặp người không ra gì!
Toàn gặp phải những kẻ hẹp hòi.
"Tinh tỷ tỷ, cho ta đi." Lữ Thiếu Khanh trực tiếp đưa tay, "Ta có duyên với ngôi sao nhỏ."
"Ngươi đừng học theo ai đó chứ, tư tưởng gia trưởng phong kiến, không được!"
Quản Vọng bụm mặt, có đồng hương thế này thật chẳng biết làm sao.
Thấy đồ tốt liền mặt dày muốn.
Không hề biết xấu hổ.
Phục Thái Lương cũng ôm trán, ngẩng đầu nhìn trời, im lặng nghẹn ngào.
Hậu bối như vậy, hắn cũng không muốn có lắm.
Quá mất mặt.
Mấy kẻ trong môn phái kia thu đồ đệ chẳng lẽ không có vòng phỏng vấn sao?
"Hỗn đản!" Nguyệt tức giận, rất muốn lần nữa lấy Nguyệt Ngôn ra đập nát đầu chó Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ngôn, thèm nhỏ nước dãi, nàng lại không dám tùy tiện lấy ra.
"Cái này cũng không thể cho ngươi được." Tinh cười thu lại Tinh Ngữ, "Với ta rất quan trọng đây."
"Haizz," Lữ Thiếu Khanh lưu luyến không rời nhìn, tiếp tục xoa ngực, "Tinh tỷ tỷ, tỷ xem, ta bị thương, tỷ không đền cho ta cái gì à?"
Tinh cười rất vui vẻ, nghiêm túc nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, ta cảm nhận được Nguyệt Ngôn có gì đó không đúng thông qua Tinh Ngữ, cho là tỷ tỷ gặp địch, nên mới ra tay trong tình thế cấp bách, không cẩn thận đã ngộ thương ngươi."
"Thật sự xin lỗi."
"Còn chuyện ngươi muốn tiên thạch, ta lại không có a, ta cũng đâu dùng đến."
Lữ Thiếu Khanh khoát tay, "Ta không cần tiên thạch, chỉ là muốn Tinh tỷ tỷ giúp ta một chút."
Tinh cười hắc hắc, nháy mắt mấy cái, cảm thấy tò mò, "Được thôi, cần ta làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Nguyệt, "Nàng bắt nạt ta, Tinh tỷ tỷ, tỷ giúp ta đòi lại công đạo."
"Để nàng giao Tiểu Nguyệt Nguyệt ra đây, nếu không ta không tha cho nàng."
Phụt!
Nguyệt thổ huyết.
Tinh đầu tiên là ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt muốn thổ huyết, muốn ăn thịt người của Nguyệt, sau đó buồn cười, che miệng cười khúc khích.
"Tỷ tỷ, tỷ chưa đánh hắn?"
Nói đến đây, Nguyệt càng thêm muốn thổ huyết.
Nàng trước đây vừa gặp mặt đã đánh người, kết quả kết thù với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh có cơ hội là đến chọc nàng tức, thật sự làm nàng phát ghét.
Thậm chí trong lòng còn có chút hối hận, sớm biết vậy lúc đó không nên mạnh mẽ đến bắt nạt Lữ Thiếu Khanh như thế.
Đến hôm nay, nguyên nhân chủ yếu là do nàng động thủ trước.
Bất quá, Nguyệt sẽ không thừa nhận điều này, nàng cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là Lữ Thiếu Khanh quá nhỏ nhen.
"Cái tên ghê tởm nhỏ mọn này, ta không thèm nói chuyện với hắn."
"Cái gì mà không thèm nói chuyện với ta? Ngươi có từng nói chuyện tử tế với ta chưa?"
"Thôi được rồi, thôi được rồi," Tinh vội vàng ngăn hai người lại, "Có gì từ từ nói."
"Mọi người nắm tay nhau, coi như chuyện cũ đã qua, thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận