Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2955: Bình tĩnh thời gian rất nhàm chán (length: 6364)

"Haiz!"
Tiêu Y từ lúc ngồi bên trong tỉnh lại, ngáp một cái, lộ ra vẻ nhàm chán hết mức.
"Đột nhiên bình tĩnh trở lại, thấy rất không quen."
Nàng vuốt ve lông của Đại Bạch, nói thầm, "Đại sư huynh, nhị sư huynh tiếp theo sẽ làm gì đây?"
Đại Bạch híp mắt đáp lời, "Bình tĩnh thời gian không tốt sao?"
"Trời đất rung chuyển, rất nguy hiểm..."
Đối với tính cách của chủ nhân mình, Đại Bạch hiểu rõ mười mươi, chỉ sợ một người thiên hạ không loạn.
Càng náo nhiệt nàng càng hưng phấn.
Thậm chí sẽ chủ động gây sự.
Nếu là người khác, sớm đã bị đánh chết trăm lần cũng không tính là nhiều.
May có hai vị sư huynh trâu bò.
Đại Bạch đi theo Tiêu Y thời gian cũng luôn nơm nớp lo sợ.
"Thời gian thế này là tốt," Đại Bạch cảm thán, "Bình tĩnh an ổn."
Nửa bước Tiên Đế đều xuất hiện rồi, thời gian này ngày càng nguy hiểm.
"Thế này thì có gì tốt?" Tiêu Y bĩu môi, cũng lười vuốt ve Đại Bạch.
"Thế này rất tốt mà." Đại Bạch trong lòng Tiêu Y đổi một tư thế thoải mái.
"Không tốt, không tốt." Tiêu Y không muốn thời gian như thế này.
"Ưm, có chút thời gian không đến tìm Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Nguyệt tỷ tỷ đi."
Lông của Đại Bạch lập tức dựng đứng cả lên.
Nửa bước Tiên Đế!
Đại Bạch từ trong lòng rụt rè.
Tuyệt thế tồn tại đáng sợ.
Chỉ là ở bên cạnh nàng thôi cũng đủ khiến nó cảm thấy kinh hãi.
Cái loại uy áp như có như không đó có thể dọa sợ rất nhiều bạn nhỏ.
Nguyệt cho Đại Bạch cảm giác đáng sợ.
Đại Bạch đánh chết cũng không muốn gặp Nguyệt, nó nhảy dựng lên, the thé kêu lên, một vạn lần không đồng ý, "Không!"
"Người ta là tiền bối, không thể quấy rầy nàng."
Tiêu Y cười hắc hắc, ôm Tiểu Hắc tới, tiếp tục vuốt lông.
"Nguyệt tỷ tỷ nói, tùy thời đều có thể đi tìm nàng mà."
"Lại nói, nhị sư huynh bảo ta và Nguyệt tỷ tỷ kết giao cho tốt đây."
"Bảo đi lại nhiều hơn..."
Lông Đại Bạch vẫn dựng thẳng đứng, nó biến về tiểu nha đầu, mặt tái mét, "Muốn đi thì mình ngươi đi, ta không đi theo ngươi đâu."
"Sau này ta không đi theo ngươi ra ngoài nữa..."
Ôm cục gạch Tiểu Bạch cũng có biểu cảm tương tự, nó nói, "Ta cũng không đi."
"Được rồi, được rồi," thấy Đại Bạch và Tiểu Bạch đều như vậy, Tiêu Y khoát tay, "Không đến thì thôi, chúng ta đi tìm quản gia gia đi."
Sắc mặt Đại Bạch dịu lại, "Cái này thì được."
"Đi thôi..."
Tiêu Y dẫn theo ba tiểu gia hỏa chuồn đi tìm Quản Vọng.
Quản Vọng bên này đang rối bời đầu óc.
Quang Minh thành có một vị thành chủ, năm vị phó thành chủ.
Thành chủ bị thương trong chiến đấu, hiện đang bế quan chữa thương, không hỏi chính sự.
Năm vị phó thành chủ hai người chết một người bị thương.
Cho nên việc ở Quang Minh thành còn lại toàn bộ đổ lên vai Quản Vọng và Bạch Nột hai vị phó thành chủ này.
Quang Minh thành bị ba vị Thần Vương vây công, thương vong vô số, vô vàn chuyện cần giải quyết ổn thỏa.
Đồng thời, biết rõ Quang Minh thành có người cản được ba vị Thần Vương, rất nhiều tiên nhân từ các nơi khác đổ xô tới.
Nhiều người, thì chuyện cũng nhiều.
Quản Vọng bận đến tối tăm mặt mày, chỉ hận mình không biết Phân Thân Thuật.
Lúc Tiêu Y tìm đến chỗ Quản Vọng, thì Quản Vọng bên này đang xử lý sự vụ.
"Cái gì? Mấy tên kia lại đánh nhau?"
"Giết, mẹ kiếp, ta đã nói rồi, dám ở Quang Minh thành gây sự, toàn bộ giết."
"Cảnh cáo? Cảnh cáo cái rắm, đáng giết thì cứ giết, giết không được thì đến tìm ta, ta đi giết..."
"Điểm bố trí vật tư không đủ? Đi tìm Bạch thành chủ mà lấy, chuyện này không liên quan đến ta..."
"Người ngoại lai? Để tự tìm chỗ đi, không tìm được thì cút, đừng đến phiền ta..."
"Cái gì? Nơi ẩn núp khác muốn chúng ta đến giúp?"
"Giúp cái rắm, để bọn chúng từ đâu đến thì chạy về đó, mẹ nó..."
Miệng Quản Vọng lẩm bẩm chửi rủa, tay thì không ngừng, các loại phê duyệt chỉ thị phục hồi.
Hạc giấy, phi kiếm các loại bay qua bay lại, không ngừng nghỉ.
Tương tự, người nơi này cũng là tới tới lui lui, ra ra vào vào.
Ai nấy cũng hận không thể mình mọc thêm đôi chân, chạy cho nhanh.
Tiêu Y đến đây thấy cảnh tượng bận rộn này, cười hì hì đứng một bên xem.
Nhìn dáng vẻ bận túi bụi của Quản Vọng, Tiêu Y cảm thấy rất thú vị.
Tính tình Quản Vọng cũng xem như tốt, giờ thì lại đang cáu kỉnh, hai mắt đỏ ngầu.
Miệng thì lẩm bẩm, sát khí đằng đằng, một bộ muốn liều mạng với người ta.
Tiêu Y đứng xem, bỗng có người đụng vào nàng.
Kẻ đụng Tiêu Y lớn tiếng chửi, "Mẹ nó, từ đâu ra con nhãi ranh, đừng cản đường, cút ngay cho ta!"
Nhưng khi nhìn rõ là Tiêu Y thì mặt tái mét.
Tiêu Y không đáng sợ, đáng sợ là hai vị sư huynh của nàng.
Là tồn tại có thể kích giết Thần Vương.
Có thể nói không khoa trương, hiện giờ Tiêu Y là người không thể trêu vào nhất ở Quang Minh thành.
"Xin, thật, thật xin lỗi..."
Người kia mặt trắng bệch, thiếu điều quỳ xuống xin lỗi Tiêu Y.
Động tĩnh nơi này đương nhiên thu hút sự chú ý của những người khác.
"Nha đầu, sao con lại đến đây?" Quản Vọng nhân tiện bỏ công việc trong tay xuống, giao cho người khác, "Đi đi, đi tìm Bạch thành chủ hết đi, ta ở đây có chuyện khác."
"Không có việc gì mà," Tiêu Y cười tủm tỉm, "Quản gia gia, chú bận, con đứng xem thôi."
"Xem cái gì mà xem!" Quản Vọng vội dẫn Tiêu Y đi, "Mẹ nó, ta sắp bận chết rồi."
Quản Vọng mặt lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ, vỗ vỗ chỗ thịt mỡ trên mặt mình, "Nói đi, nha đầu, tìm ta có chuyện gì?"
"Đã bảo là không có gì, con rảnh không có việc gì nên đến đi dạo."
Quản Vọng lập tức rơm rớm nước mắt, thật lòng ghen tị.
Nếu có thể, hắn cũng muốn chẳng làm gì cả.
"Sư phụ!"
Ân Minh Ngọc nhận được tin cũng là nhanh chóng đến.
"Ngươi tới làm gì?" Tiêu Y khó chịu trừng Ân Minh Ngọc một cái.
Ngươi có biết ngươi đứng đây chướng mắt lắm không?
Ân Minh Ngọc thần sắc tự nhiên nhìn nàng, "Con đến để đi theo sư phụ."
Đi theo Quản Vọng có thể gần gũi tiếp xúc nửa bước Tiên Đế, đối với bất cứ ai mà nói đều là một cơ duyên tiềm ẩn rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận