Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2001

Chương 2001Chương 2001
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mực Quân không gạt người. Tiêu Y vươn tay ra, người tí hon bèn nhảy vào trong lòng bàn tay nàng ta.
Tiêu Y đắc ý nhìn tường tận. Nhưng những người khác đều đã choáng váng cả rồi. Mặc Trường Dạ ngây ngốc, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Dù sao Toàn Hương Hàn cũng là Luyện Hư kỳ, trong phi cầm tộc cũng coi như có tên tuổi. Thế mà lại bị một Hóa Thần kỳ tát cho một cái?
Doanh Thất Thất cũng ngây dại, miệng há thật to, kinh ngạc chấn động tựa như mặt trời vừa nổ tung ngay trước mặt mình.
“Cái này.... Cái này...”
Hồ Tuyết không khép được miệng, lắp bắp nhìn Hồ Yên không biết nói gì cho phải. Hồ Yên cũng nhìn qua Hồ Tuyết, cuối cùng chỉ đành cười khổ: “Quá bất ngờ.”
Sau đó, nàng ta lại nhìn sang Tiêu Y đang cười ngây ngô, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và thán phục. Quá mạnh!
Thật không hổ là sư muội của hai người kia.
Toàn Hương Hàn khó mà tin nổi, chậm rãi sờ sờ vào mặt mình, cảm thấy nơi đó hơi rát rát.
Nàng ta lại dụi dụi mắt mình, mùi máu tươi gay mũi, khiến cho hai mắt nàng ta lập tức đỏ ngầu, tựa như nhập ma. “AI”
Toàn Hương Hàn phẫn nộ hét rầm lên, tiếng hét chói tai, hận ý trùng thiên. “Ta muốn giết ngươi!”
“Ta muốn giết tất cả các ngươi!”
Toàn Hương Hàn phẫn nộ gào thét, một cơn gió lớn thổi qua, sát khí như sương lạnh xâm nhập, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ thấp mấy chục độ.
Hồ Yên biến sắc: “Hỏng bét rồi, nguy hiểm!”
Toàn Hương Hàn thân là Luyện Hư kỳ, bị một Hóa Thần kỳ chạm vào thôi cũng tính là sỉ nhục rồi, chứ đừng nói là bị tát cho một cái. Phần sỉ nhục này chỉ có máu tươi mới rửa sạch được. Chưa kể!
Không chỉ đơn thuần là máu tươi của kẻ đầu têu, mà còn là máu tươi của tất cả bọn họ. Chỉ có người chết mới không để lộ chuyện ra.
Hồ Tuyết thở dài thật sâu: “Nhân loại đầu như vậy sao?” Không chỉ cuồng vọng vô lễ mà thực lực cũng vô cùng cường đại.
“Thái độ vừa rồi tốt một chút có lẽ sẽ không đến mức này.” “Thật không biết sức mạnh của nàng từ đâu ra, hai vị tiền bối đầu không có ở đây.”
Hồ Tuyết không muốn, nhưng cũng không có cách nào cả. Bên này Tiêu Y đã hoàn hồn, bội kiếm đã sinh ra kiếm linh, thực lực của nàng cũng tiến thêm một bước.
Lòng tự tin tăng vọt, đừng nói trước mắt chỉ là Toàn Hương Hàn Luyện Hư kỳ sơ kỳ, dù có là Hợp Thể kỳ nàng cũng dám đi tới đầm cho một kiếm.
“Lão cẩu, chẳng lẽ ta sợ ngươi?” Tiêu Y câm Lan Thủy kiếm trong tay, uy phong lẫm liệt hét lớn: “Lan, chúng ta cùng tiến lên!”
Kiếm linh Lan chống nạnh đứng trên thân kiếm, chỉ vào Toàn Hương Hàn mắng: “Một Luyện Hư kỳ nho nhỏ mà cũng dám lỗ măng à?”
Hồ Yên Hồ Tuyết phía xa lập tức xạm mặt lại.
Luyện Hư kỳ nho nhỏ?
Lời này là ai dạy ngươi?
Còn nữa, bây giờ khí linh đầu kiêu ngạo vậy sao?
“Giỏi, giỏi!” Toàn Hương Hàn giận quá mà phì cười, hung hăng ấn một chưởng xuống Tiêu Y.
Âm ầm!
Thiên địa chấn động, một bàn tay chó khổng lồ xuất hiện giữa bầu trời tựa như Thái Sơn áp đỉnh nện mạnh xuống Tiêu Y.
Tiếng nổ thật lớn, uy áp kinh khủng khiến cho mặt đất phải nứt ra, cũng khiến cho người thú xung quanh đều biến sắc, nhao nhao lùi lại.
Chớp mắt, Tiêu Y lập tức cảm nhận được áp lực cực lớn, không nói hai lời, giơ Lan Thủy kiếm đang tỏa hào quang lên cao: “Sát Cấu Kiếm Quyết!"
Kiếm quyết giết chó?
Hồ Yên và Hồ Tuyết suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi của mình.
Hình như ngươi đã tùy ý đổi tên của kiếm quyết này nhỉ? Trước đó là giết chim, bây giờ lại là giết chó.
Nếu đối đầu với chúng ta có phải đổi thành kiếm quyết giết hồ ly không?
Bầu trời ảm đạm, ánh sáng bá đạo đổ xuống ầm ầm cứng rắn đánh xuyên tay chó. Nhìn bàn tay chó tiêu tan giữa trời, Thiều Thừa không nhịn được mà yếu ớt thở dài. “Tới rồi, già rồi.”
Sau khi cảm thán mình già, ông cũng cảm thấy vài phần thất lạc.
Đến cả tiều đồ đệ thực lực cũng vượt qua mình rồi.
Ôi, quả nhiên, vẫn là trời đất xoay vần, về Thiên Ngự phong dưỡng lão ngậm kẹo đùa cháu được rồi.
Chém chém giết giết gì đó đã không phù hợp với người già mình nữa rồi.
Một màn này cũng khiến những thú khác kinh sợ.
Hồ Tuyết, Hồ Yên và cả Mặc Trường Dạ đều trợn tròn mắt. Thậm chí bọn họ còn nghỉ ngờ không biết Toàn Hương Hàn có phải Luyện Hư kỳ không nữa.
Dù có không dốc toàn lực tấn công đi nữa, nhưng cũng không đến mức một Hóa Thần kỳ cũng có thể hóa giải chứ?
Toàn Hương Hàn cũng kinh ngạc hô lên: “Đây.... Đây là cái gì? Nàng ta đánh ra một vuốt, không nói đến hủy thiên diệt địa, nhưng cũng có thể dời sông lấp biển.
Nàng ta nén giận, mình vừa đánh ra một phần ba thực lực rồi mà còn bị Tiêu Y hóa giải, còn có thiên lý sao?
“Hô hô ha ha.” Tiêu Y thở hồng hộc mấy hơi, sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: “Luyện Hư kỳ cũng chẳng có gì.” “Không đúng, ngươi là một loại Luyện Hư kỳ rởm.”
Toàn Hương Hàn nghiến răng, vô cùng oán hận: “Đồ đáng chết, sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng!”
“Ta sẽ từ từ chơi chết ngươi!” Toàn Hương Hàn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn không hề có tí dáng vẻ của
nữ tu sĩ nào, mà lại giống một con dã thú bị chọc giận hơn.
Bỗng nhiên nàng ta lạnh lùng vung tay lên, sức mạnh cường đại lại nhấc lên phong bạo to lớn.
“Hừ!”
Dù đã mất rất nhiều sức nhưng Tiêu Y vẫn vung kiếm xông lên. Nhưng vẫn không thể vượt qua được chênh lệch giữa Hóa Thần kỳ và Luyện Hư kỳ. Chẳng mấy chốc, không được mấy hiệp, Tiêu Y đã rơi từ trên trời đập mạnh xuống đất.
Phụt!
“Tiểu Y, không sao chứ?” Thiều Thừa ngay lập tức xông lại tràn đầy đau lòng và tự trách.
Thân là sư phụ mà vào lúc này lại bất lực.
Thật sự là vô dụng quá rồi. Khục. Tiêu Y nôn ra mấy ngụm máu, mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thân thể nàng chằng chịt chồng chất vết thương, linh lực trong cơ thể hao hết, cảm giác khô cạn đau đớn khiến cho nàng nhăn chặt mày. “Yên tâm, ta đã phát tín hiệu, hai vị sư huynh của con sẽ đến rất nhanh thôi.” Thiều Thừa đau lòng an ủi đồ đệ của mình.
Tiêu Y mỉm cười: “Không sao, sư phụ, tiếp theo phải dựa vào ngài kéo dài thêm một chút thời gian.” “Ha ha.” Đánh được Tiêu Y gần chết, Toàn Hương Hàn cảm thấy ác khí trong lòng mình đã tiêu đi một phần, tâm tình tốt hơn một chút. “Đốm sáng của đom đóm cũng dám tranh hào quang với ánh trăng à?”
Toàn Hương Hàn cố ý nói rất lớn tiếng, giọng nói cuồn cuộn, dường như muốn tuyên cáo với thế nhân.
Thiều Thừa đứng ra, ra hiệu cho mấy đứa Tiểu Hồng đang muốn xông lên bình tĩnh lại rồi lớn tiếng nói với Toàn Hương Hàn: “Tiần bối, ngươi làm như vậy không phải quá phận sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận