Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2011

Chương 2011Chương 2011
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Bạch Thước nổi giận, không ngờ cái tên tiểu tử ghê tởm này lại muốn chiếm lấy mình làm của riêng?
Bà ta tức giận đến mức lóe lên một cái, Trấn Tháp Yêu biến mất, sau đó mới xuất hiện trước mặt Lữ Thiếu Khanh rồi đập mạnh vào hắn. OànhI
“Ngao!” Lữ Thiếu Khanh bụm mặt hét lớn.
Pháp khí cấp tám, có thứ nào không phát triển theo hướng kiên cố chứ? Không chỉ cứng ở mức độ bình thường đâu. Đánh cho Lữ Thiếu Khanh chảy cả nước mắt.
Liễu Xích thấy cảnh này thì phì cười đến là vui vẻ.
Nếu koong còn vì muốn giữ hình tượng thì hắn ta còn muốn cười ha hả lên cơ.
Tiểu tử, đừng có thấy cái gì tốt là cũng muốn cướp về bát mình.
Không xem thử xem đây là ai. Lữ Thiếu Khanh bụm mặt tru lên vài tiếng, hung tợn nhìn chằm chằm Trấn Yêu Tháp: “Không có một ngàn mấy trăm vạn viên linh thạch việc này không xong.”
“Không xong?” Bạch Thước lại xuất hiện: “Ngươi bất kính với ta trước, ngươi còn dám nói?” Bạch Thước tức giận. Dù sao ta cũng là tiền bối đấy, ta không cần mặt mũi sao?
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên hỏi: “A, sao lại là ngươi?” “Tiền bối, không phải bà đang canh giữ Xương Thần sao? Bà chạy đến đây làm gì?”
Nhưng vừ dứt lời, hắn lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Hắn lập tức lấy Xuyên Giới Bàn ra, gấp rút vội vàng gõ vào Xuyên Giới Bàn: “Bàn nát, mau lên mau mở cửa ra, chúng ta rời khỏi đây.”
“Mẹ nó chứ đám cầm thú các ngươi thật thiếu tử tế, Xương Thần bỏ chạy rồi cũng không nói lời nào.”
Tâm can Lữ Thiếu Khanh đang run rẩy.
Lý nãi nãi, Bạch Thước xuất hiện ở đây chỉ có thể nói rõ một sự kiện.
Nghĩ thôi cũng thấy sợ. “Đừng hòng chạy!” Bạch Thước xạm mặt lại, vung tay lên, không gian xung quanh lập tức bị phong tỏa.
Lữ Thiếu Khanh kêu lớn: “Ngươi không được hại ta!” “Ngươi tới giúp chúng ta đối phó với Xương Thần.” Bạch Thước nói với Lữ Thiếu Khanh.
“Quên đi!” Lữ Thiếu Khanh nhảy dựng lên, trừng mắt với Bạch Thước: “Ngươi không có bệnh à? Hay là khi tuyệt vọng cái gì ngươi cũng có thể thử? Không ngờ lại ký thác hy vọng vào nhân loại nhỏ bé yếu ớt ta đây, ngươi nghĩ thế nào đấy?”
“Làm khí linh thì không cần đầu óc sao?” “Trời ạ, Yêu tộc các ngươi điên rồi”
“Van cầu ngươi, bỏ qua cái tên nhân loại yếu đuối bất lực là ta đây đi, cả đời này ta sẽ nhớ kỹ đại ân của ngươi.” “Ngươi chết đi, ngày lễ ngày tết ta sẽ đốt chút nguyên bảo hương nến cho ngươi, đốt cho ngươi cả chim đẹp được không?”
Bạch Thước sạm mặt lại.
Liễu Xích Hung Trừ sạm mặt lại.
Mấy thú Doanh Kỳ cũng sạm mặt lại.
Thiều Thừa ôm mặt, cảm thấy mình không có mặt mỗi gặp ai nữa rồi.
Thật đúng vậy, tên hỗn trướng này, không giúp thì thôi đi, nói lời dễ nghe một chút là được.
Ngươi yếu đuối nhỏ bé bất lực à?
Những người khác thì sao? Bạch Thước hung tợn nghiến răng, bộ dáng có vẻ muốn cắn ngươi lắm rồi. “Dù sao thì Xương Thần cũng đã bỏ chạy rồi, không biết đang ở đâu nữa, ngươi nhanh chóng nghĩ cách tìm nó cho ta.”
Lữ Thiếu Khanh sững sờ: “Xương Thần chạy rồi sao?” Hắn lập tức hiểu ra, đôi con ngươi xoay một vòng, rồi hắn ưỡn ngực đập đập vào ngực: “Tiền bối ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi tìm nó, chơi chết nó.”
Các thú đầu ngạc nhiên. Chuyện gì thế này?
Mới vừa rồi còn khóc lóc đòi tha, bây giờ lập tức thay đổi thái độ như biến thành người khác thế này?
Tiểu tử này hẳn là có hai nhân cách à?
Không ít người âm thầm suy đoán.
“Ngươi lại có chủ ý xấu gì đấy?” Bạch Thước nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, bà ta không tin lời hắn vừa nói lắm.
Lữ Thiếu Khanh oai oái kêu oan: “Tiền bối, lời này của ngài khiến ta đau lòng đó.” “Lòng nhiệt huyết của ta bị ngươi làm tổn thương.”
“Ta đã đồng ý với ngươi, ngươi còn nghi ngờ ta nữa?” “Ngươi đúng là cầm thú.” Bạch Thước lại lần nữa sạm mặt lại. Ta là Yêu thú, không phải cầm thú.
“Ngươi thề đi!” Hung Trừ đột nhiên lên tiếng, lấy đạo của người trả lại cho người. “Ngây thơ!” Lữ Thiếu Khanh nhìn Hung Trừ như nhìn một tên ngốc, rồi quay sang nói với Bạch Thước: “Tiền bối, ta có thể cam đoan với ngươi, chắc chắn sẽ giúp ngươi tìm Xương Thần, đồng thời sẽ chơi chết nó.”
“Thật chứ?” Bạch Thước bán tín bán nghi. Lữ Thiếu Khanh tức giận: “Tiền bối, cam đoan của ta không đáng tiền đến thế cơ à? Nếu đã thế, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, tạm biệt.”
“Ngươi đi tìm Xương Thần của ngươi, ta đi về nhà của ta.”
Cuối cùng Bạch Thước cũng gật đầu: “Được, ta tin ngươi, ta tin ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”
Đột nhiên Doanh Kỳ nhìn quét một vòng rồi hỏi: “Thú của Mặc Nha tộc đâu rồi?” Nghe thấy vậy, mấy thú Liễu Xích cũng nhìn một vòng, ai nấy đầu nghỉ hoặc.
Không thấy ba vị Luyện Hư kỳ và tộc nhân của Mặc Nha tộc đâu hết.
Lữ Thiếu Khanh cười ha hả, nói: “Bọn họ ấy à? Chạy hết rồi, không có các ngươi làm chỗ dựa, họ lập tức bỏ chạy rồi, sợ bị ta giết.”
Thế mà cũng nói được.
Chỉ có vài thú đi tìm Bạch Thước thôi, còn lại đầu ở đây cả.
Lữ Thiếu Khanh đã làm gì, bọn họ đầu thấy rõ. Đoàn thú Doanh Kỳ nhanh chóng biết được kết cục của Mặc Nha tộc.
Tranh thủ đoàn Doanh Kỳ đi tìm Bạch Thước, Lữ Thiếu Khanh đã ra tay làm thịt hết bọn họ.
Ba Luyện Hư kỳ của Mặc Nha tộc đã liều chết ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bị Lữ Thiếu Khanh làm thịt, các tộc thú khác của Mặc Nha tộc cũng bị giết sạch sẽ.
Liễu Xích tức giận hỏi: “Tiểu tử hôn đản, ngươi quên mình đã nói gì rồi à?”
“Ngươi đã từng cam đoan với chúng ta sẽ không thừa cơ đối phó với bọn họ.”
Lữ Thiếu Khanh đường hoàng dõng dạc hỏi lại: “Cam đoan? Cam đoan đáng giá mấy đồng tiền?”
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại khiến cho Liễu Xích trợn tròn hai mắt.
Cam đoan không đáng tiền? Ngươi làm Luyện Hư kỳ thật đấy à?
Đây chính là mặt mũi. Có Luyện Hư kỳ nhà ai lại tùy tiện lật lọng thế chứ?
Lữ Thiếu Khanh thì khác, hỏi xong hắn mới nhớ lại quá khứ của mình.
Hắn ta lại càng bi phẫn: “Lý nãi nãi, cam đoan có giá trị cái rắm ấy.”
“Ai nấy cũng đầu cam đoan với ta, cuối cùng ai cũng nuốt lời.”
“Cái thứ cam đoan này, ai tin thì kẻ đó ngốc!”
Những lời này lập tức khiến cho tất cả các thú đầu đen mặt.
Bọn họ tin, có phải bọn họ ngốc không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận