Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1309: Không biến thành kim thổ hào được

Chương 1309: Không biến thành kim thổ hào đượcChương 1309: Không biến thành kim thổ hào được
Lữ Thiếu Khanh nhìn mình đen thui, hai tay đen như than, ưu thương ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thở dài: "Vẫn phải lén lén lút lút, không dám gặp người."
Nguyên anh màu đen nhảy ra ngoài còn chưa kịp đánh chết kẻ địch đã bị kẻ địch cười nhạo rồi.
Lữ Thiếu Khanh bên này vô cùng ưu thương nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy một màu vàng óng ánh trên bầu trời.
Quả cầu màu vàng treo trên trời, đứng yên bất động, bên ngoài tản ra ánh sáng giống như mặt trời mới lên, ánh sáng nhu hòa.
Lữ Thiếu Khanh trợn tròn mắt. "Làm sao vẫn còn vậy?"
Trong lòng hắn không kìm được hoảng hốt.
Lão đại màu vàng óng ánh này vẫn chưa chết sao?
Lại tới thêm lần nữa, hắn không có đủ tự tin có thể chế phục được một đại lão như vậy.
Nhưng, khi Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được giữa mình và quang cầu bên trên có liên hệ thì tâm thân khẽ động.
"Vèo!"
Quang cầu trên đỉnh đầu trong nháy mắt đi tới bên cạnh hắn.
Nó trôi lơ lửng trước mặt hắn, hơi sáng lên.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh cẩn thận cảm thụ một phen thì hoàn toàn yên lòng, lộ ra nụ cười. Hai đại lão hỗn cầu kia thật sự không còn nữa, quả cầu màu vàng trước mặt đã trở thành một thành viên trong thức hải của hắn, mặc hắn sử dụng.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay ra, thử đụng chạm quả cầu màu vàng.
Một cảm giác mềm mại, tê dại như bị giật điện nhẹ, lại có cảm giác như đang sờ vào một cuộn len.
Lữ Thiếu Khanh ấn ấn, còn hơi có đàn hồi.
Đồng thời, bên ngoài còn quanh quẩn những tia chớp nhỏ xíu.
Lữ Thiếu Khanh đặt nó gần lại một chút, nhìn xuyên qua quang mang để thấy được bề ngoài của nó.
Bề ngoài quả cầu có lác đác chấm đen, cực kỳ giống một gương mặt bị rỗ.
Nhưng khi Lữ Thiếu Khanh nhìn lại lần thứ hai thì một cảm giác choáng váng xộc tới, đầu óc hắn choáng váng, vội vàng dời mắt đi.
"Phù..." Một lúc lâu, Lữ Thiếu Khanh mới thở phào.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh ném quả cầu màu vàng trở lại trên trời, lâm bầm: "Chẳng lẽ là do quy tắc đại đạo của trời đất tạo thành sao?"
Liên quan đến quy tắc đại đạo, cảnh giới như hắn tuyệt đối không thể nhìn được.
Mặc dù đã trở thành một phần trong thức hải của mình nhưng tác dụng thực sự cụ thể của nó Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa hiểu rõ.
"Sau này hãng tính vậy."
Nếu đã không thể hiểu thấu, Lữ Thiếu Khanh cũng không cưỡng cầu. Loại tồn tại đẳng cấp này đối với hắn mà nói vẫn là tồn tại hắn không thể biết.
Nhưng chỉ cần là đồ của mình thì sau này vẫn có thể từ từ tìm hiểu rõ ràng.
Một khi làm rõ ràng, hiểu được rồi, nâng cao thực lực cảnh giới gì đó không phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười sung sướng vui vẻ.
Sau khi vui vẻ xong hắn nhìn quang cầu tự như mặt trời trên đỉnh đầu, Lữ Thiếu Khanh thở dài một hơi: 'Không dễ dàng gì."
Lần này cũng rất nguy hiểm, hai đại lão trong lúc đánh nhau hơi lơ là nên mới để tiểu lâu la như hắn thừa nước đục thả câu.
"Sao cứ rơi lên người mình là cốt truyện lại không thể bình thường nhỉ?" Chỉ cần liếc mắt một cái là có đại lão xông vào ngay.
Oan quá oan.
Quan trọng hơn nữa là, Lữ Thiếu Khanh một lần nữa cúi đầu nhìn cơ thể mình: "Chẳng lẽ thật sự không cách nào trở về bình thường được sao?"
"Kim thổ hào cũng được mà."
Haizz!
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh rời khỏi nơi này, ý thức trở về bản thể.
Đừng thấy ở trong có vẻ đã trôi qua rất lâu, trên thực tế cũng chri mới vài hơi thở mà thôi.
Lữ Thiếu Khanh vẫn có thể thông qua cửa động trên bầu trời nhìn thấy bóng dáng mấy người Tương Quỳ.
Tay phải Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng vung lên, tia chớp màu vàng còn lại trên mép cửa động bị hắn hấp thu, sau đó dưới sức mạnh của quy tắc cửa động từ từ thu nhỏ, cuối cùng khép lại...
Tương Quỳ mang theo bốn người Tương Ti Tiên từ trong thế giới Huyền Thổ đi ra ngoài, vượt qua cửa hang liền đi đến bầu trời của đại điện nghị sự.
Tương Quỳ nhìn đại điện nghị sự ngay phía dưới, sắc mặt càng trở nên phức tạp.
Quả nhiên đã bị thủng một lỗ, thế giới Huyền Thổ cũng không thể giấu được nữa.
Ông ta có thể đoán được, tương lai không lâu Tế thần sẽ dẫn đại quân giết tới.
Nơi này sẽ trở thành một vùng chiến hỏa bay tán loạn.
Thiên đường đời trước lưu lại cuối cùng đều sẽ biến mất trong chiến hỏa. Mấy người bọn hắn có thể sống sót được bao nhiêu người?
Người thân, bạn bè, thuộc hạ thân thuộc cũng sẽ biến mất trong hạo kiếp sắp đến của nơi này.
Thế giới cũng sẽ hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Tương Quỳ vừa nghĩ đến chuyện có thể sẽ xảy ra trong tương lai, trong lòng liền không kìm được run lên.
Nhưng bây giờ ông ta còn có thể làm được gì?
Tương Quỳ không biết.
Suy nghĩ hỗn loạn ông ta chỉ có thể thở dài một tiếng: "Ai..."
Tương T¡ Tiên lo lắng không thôi: "Gia gia, làm sao bây giờ?"
Tương Quỳ lắc đầu: "Chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, binh tới tướng chặn, nước đến đê ngăn."
Ở tổ chức nhiều người như vậy, có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
Hơn nữa cũng không thể nào chạy được, thế giới bên ngoài cũng không hữu hảo với những tu sĩ như bọn hẳn.
Bây giờ vị trí bại lộ, điều bọn hắn có thể làm chỉ là thu xếp lính chuẩn bị chiến đấu.
"Hy vọng ba người bọn hắn có thể tới trợ giúp."
Ba người bọn hắn dĩ nhiên là chri ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh.
Tương Quỳ trăm phương ngàn kế †ìm bọn họ về chính vì ba người bọn họ là người đặc biệt trong quẻ bói, có trợ giúp đối với tổ chức Thí Thần.
Bây giờ Tương Quỳ ký thác hy vọng cuối cùng lên người bọn họ. Dận Khuyết thì cười lạnh một tiếng, nói: "Chỉ sợ bọn họ không chịu hỗ trợ"
Dận Khuyết vẫn không bỏ qua cơ hội có thể nói xấu Lữ Thiếu Khanh: "Nhìn thái độ của hắn thì biết."
Tả Điệp cũng hết sức đồng ý, nhíu lỗ mũi: "Đúng vậy, cái tên kia, quá đáng ghét”
Mấy ngày trước sau khi nghị sự xong, sư phụ trở về liền tự bế.
Hắn lại dùng đánh cược để bẫy sư phụ ta.
Còn dám chống đối đại trưởng lão, chọc đại trưởng lão giận quá chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận