Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 650 - Trận pháp không trọn vẹn



Chương 650: Trận pháp không trọn vẹnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrận pháp thời thời khắc khắc đang biến hóa, mỗi một lần bạo tạc vô số trận pháp biến mất, sau đấy lại sinh ra vô số trận pháp.Lữ Thiếu Khanh cứ như vậy đứng nhìn, hắn vẫn không xuống tay.Đại trận nơi này trong lúc nhất thời chôn vùi vô số, lại trong nháy mắt sinh ra vô số.Chỉ nhìn đã không thể nhìn thấy rõ lắm chứ đừng nói đến xuống tay.Hơn nữa, ở đây trận pháp gì cũng có, cấp thấp, cao cấp, cao cấp hơn đều có.Bọn chúng cộng sinh, đối kháng, quấn giao, dung hợp, phân liệt, mỗi thời mỗi khắc đều đang sinh ra vô số loại biến hóa.Lữ Thiếu Khanh cũng không biết nhìn bao lâu, đôi mắt của hắn trở nên đỏ hồng, hơi thở nặng nề, rã rời như thủy triều không ngừng vọt tới.Mỗi một giây đều có vô số trận pháp xẹt qua trước mặt hắn, mỗi một giây có vô số tin tức tràn vào đầu hắn khiến đầu hắn nhức đến mức muốn nứt ra.Hắn một mực duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, hắn không nhìn thấy trận pháp nơi này, không lĩnh hội được, không phá giải được.“Phù phù.”Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh không thể không tự nhắm mắt lại, không nhìn xung quanh nữa.Nếu nhìn tiếp, hắn lo cơ thể mình không chống đỡ được nữa, mắt sẽ mù, đầu sẽ nổ tung vì vận chuyển kịch liệt.Dừng lại, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được cơn mệt mỏi trước nay chưa từng có.Mỗi một tế bào trong cơ thể hắn đều đang kháng nghị, mỗi một gân cốt đều muốn đình công.Lữ Thiếu Khanh thở hồng hộc, trong lòng sinh ra một cảm giác bất lực.“Tử Quỷ cũng để mắt đến ta quá, tiến hành tuần tự không được à?” Lữ Thiếu Khanh mắng tiểu đệ Tử Quỷ: “Không phải ngươi thật sự định giết chết ta vì sáu mươi vạn viên linh thạch đấy chứ? Hố cha nó rồi, lần sau nhất định phải tìm một cơ hội giáo huấn nó, để nó biết ai mới là lão đại chân chính.”Dường như nàng ta của Linh bài có thể nghe thấy được âm thanh này.Nàng ta đứng lơ lửng trước Linh bài hơi ngừng lại, tóc lại một lần nữa dựng đứng từng sợi.Một âm thanh lạnh lẽo, trống rỗng, từ tính như cửu thiên chi thượng quẩn quanh: “Nhân loại đáng ghét.”Sau đó, nàng ta đưa tay phải ra, cánh tay thon dài trắng noãn như một khối tiên ngọc tuyệt mỹ hấp dẫn tất cả tia sáng giữa trời đất, như tiêu điểm của thế giới, như tay của tiên nữ, đẹp đến mức kinh tâm động phách.Tay phải của nàng ta nhẹ nhàng vung lên.Một cỗ ba động vô hình phát ra đi về phía vị trí hư không nào đó.Bên này Lữ Thiếu Khanh đang hùng hùng hổ hổ, hắn mệt mỏi hỏi thăm tiểu đệ Tử Quỷ một chút. Hắn chưa từng nghĩ chung quanh bỗng nhiên nhấc lên tầng tầng ba động, như mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một trận gió lớn, nước hồ sôi trào.Trong cảm giác của Lữ Thiếu Khanh, đại trận vốn vận chuyển bình thường, duy trì cân bằng bị đánh vỡ. Hết thảy của nơi này bắt đầu trở nên cuồng bạo, bành trướng.Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, sững sờ nhìn đại trận trước mắt.Không gian đang vặn vẹo, thế giới đang hủy diệt, giống như đại trận này cũng đang sụp đổ. Nhưng cùng với hủy diệt sẽ kéo theo tân sinh.Đại trận đã hoàn toàn vận chuyển trở lại.Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, chỗ hắn ở coi như an toàn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần bao lâu của của hắn cũng sẽ bị tác động đến.Sức mạnh đại trận này sinh ra không phải thứ mà Nguyên Anh kỳ nho nhỏ như hắn có thể ngăn cản, đây chính là sức mạnh có thể hủy diệt thế giới, cho dù là Đại Thừa kỳ tới cũng không chiếm được lợi ích.Nói không chừng không cẩn thận cũng sẽ vẫn lạc tại nơi này.Đang đánh thật.Tiểu đệ Tử Quỷ này thật sự muốn giết chết hắn.Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi: “Đừng để ta ra ngoài, nếu không ta nhất định phải làm cho ngươi đẹp mắt.”Về phần cầu xin tha thứ gì đó Lữ Thiếu Khanh không phải không nghĩ tới.Nhưng tiểu đệ Tử Quỷ sẽ không tha cho hắn, cầu xin cũng vô ích.Không còn cách nào khác, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể tranh thủ thời gian bắt đầu nghĩ biện pháp.Biện pháp tốt nhất chính là phá giải đại trận nơi này, nhưng đại trận nơi này đâu chỉ ngàn vạn, mỗi thời mỗi khắc đều đang thay đổi.Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể bắt đầu từ dưới chân.Chỗ dưới chân coi như bình tĩnh ổn định, Lữ Thiếu Khanh không để ý tới sự mệt mỏi của mình, ánh mắt như điện bắn thẳng đến dưới chân. Đồng thời trên tay cũng có hành động, các lại pháp quyết phá trận đánh ra.Trận pháp ngũ cấp dưới chân bị phá giải, Lữ Thiếu Khanh còn chưa kịp vui mừng thì sau một khắc đã mắng cha chửi mẹ.“Trời ạ, lục cấp, có còn để người ta sống nữa không vậy?”Trận pháp lục cấp Lữ Thiếu Khanh không phải là không thể phá giải, nhưng cần thời gian.Hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian.Chờ hắn phá giải, nơi này đã sớm hôi phi yên diệt, hắn cũng thành cặn bã.Nhất định còn có cách gì khác, Lữ Thiếu Khanh dứt khoát dừng tay một lần nữa nhìn xung quanh.Bên ngoài là một mảnh tối tăm mờ mịt như Hồng Mông sơ khai, lưu quang nhấp nháy, tựa như cách xa nhau ngàn vạn dặm.Nhưng trên thực tế, khoảng cách Lữ Thiếu Khanh rất gần, mỗi một lần chôn vùi, sụp đổ đều có thể khiến Lữ Thiếu Khanh tê cả da đầu, tim đập rộn lên.Sức mạnh nhìn có vẽ rất hùng vĩ nhưng có thể khiến cả thế giới chôn vùi.Loại sức mạnh này ai có thể ngăn cản được?Đại Thừa kỳ tới cũng phải quỳ.Lữ Thiếu Khanh biết bây giờ không phải là lúc để kinh hãi, hắn áp chế sợ hãi trong lòng, nghiêm túc nhìn.Thế giới hủy diệt, bộc phát ra quang mang rực rỡ.Ngũ quang thập sắc, màu sắc gì có.Cuối cùng nó vẫn sẽ biến thành màu đen, hoàn toàn chôn vùi, trở thành một vùng hư vô tăm tối.Còn thế giới hủy diệt, trong một mảnh bạch quang bắt đầu gây dựng lại.Bạch quang đại diện cho mới sinh, màu đen đại diện cho hủy diệt.Hắc và bạch?Tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, con mắt một lần nữa biến thành âm dương đồ hắc bạch âm dương ngư xoay chuyển.Khí tức của hắn cũng dần dần trở nên huyền diệu, từng trận minh ngộ bắt đầu xông lên đầu.Còn bóng dáng bên ngoài dường như cảm nhận được khí tức của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt trở nên sáng lên, giọng nói tiếp tục quanh quẩn: “Sức mạnh bản nguyên.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận