Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1411: Người năm nhà ở Trung Châu

Chương 1411: Người năm nhà ở Trung ChâuChương 1411: Người năm nhà ở Trung Châu
Nữ nhân này nhìn thì đẹp nhưng hai mắt lại hẹp dài, có vẻ cay nghiệt.
Nhưng lần đầu gặp, lại là trong hoàn cảnh này, Tiêu Y không muốn gây chuyện thị phi, bèn nhẹ nhang trả lời: "Không sai."
Thái độ bình thản, không hề hữu hảo, cũng không tính là ác liệt, là thái độ nên có khi gặp người xa lạ.
"Là ngươi giết sao?" Bỗng nhiên, một nam nhân bên cạnh lên tiếng, nhìn Tiêu Y đây nghi ngờ: "Ngươi có thực lực gì? Ngươi có thể giết một con báo hoa sao Nguyên Anh kỳ sao?"
Không phải do nam nhân nghi ngờ, Tiêu Y thu liễm lại khí tức, trừ phi tận lực bại lộ, nếu không người khác sẽ không dễ dàng thăm dò ra cảnh giới của nàng.
Ba người trước mắt không hề thu liễm khí tức, cả ba đều là Nguyên Anh kỳ, thực lực không mạnh hơn Tiêu Y bao nhiêu, đương nhiên không cách nào cảm giác được cảnh giới thật sự của nàng.
Bọn họ chỉ có thể căn cứ vào vẻ bề ngoài, tuổi tác của Tiêu Y để suy đoán thực lực của nàng.
Tiêu Y trông có vẻ ngọt ngào, dù đã hai mươi tuổi nhưng bề ngoài vẫn có vẻ non nớt, lại thêm cốt linh, chính là một tiểu nha đầu.
Nha đầu thế này dù có tu luyện từ trong bụng mẹ nhưng có thể mạnh đến mức nào chứ?
Cho nên, nam nhân vừa rồi mới suy đoán thực lực của Tiêu Y thế này: "Tiểu nha đầu nhà ngươi có thể lợi hại cỡ nào chứ? Có được đến Kết Đan kỳ chưa?" Nữ nhân kia cũng vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, tiểu muội muội, nói dối không ngoan đâu."
Tiêu Y còn trẻ, nàng ta nhìn cũng nhẹ nhõm, nụ cười lại càng tự tin hơn.
Lúc này, một nam nhân khác lên tiếng: "Cảnh huynh, ngươi nhìn ba con linh sủng bên cạnh nàng đi."
Tiểu Hắc đậu lên đầu Tiêu Y, nhắm mắt dưỡng thần, còn chẳng bưồn nhìn mấy người mới tới.
Đại Bạch và Tiểu Bạch hóa lại thành thân thể sủng vật nho nhỏ.
Mặc dù đều chỉ ở hình dáng nhỏ nhưng cả ba con linh sủng đều cực kỳ linh tính, khí tức cũng cường đại khác thường, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Nam nhân lên tiếng đầu tiên cười nói: "Thì ra là có linh sủng." Nữ nhân kia hai mắt sáng rực, sợ hãi thán phục: "Linh sủng nhìn rất đáng yêu đó."
Nàng ta chủ yếu nhắm vào Đại Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đen thui như một con quạ nên không thích lắm.
Với linh sủng, màu lông trắng được ưa chuộng hơn lông đen.
Ánh mắt của nữ nhân kia khiến cho Tiêu Y càng không ưa họ hơn, nàng bèn hỏi: "Các ngươi là ai2"
Câu hỏi của Tiêu Y càng khiến cho ba người kia không nhịn được cười, nụ cười càng thêm bình tĩnh thong dong.
"Tiểu muội muội, ta tên Mị Phi." Nữ nhân cười tủm tỉm báo tên mình, lại chỉ nam nhân bên trái giới thiệu: "Hắn ta tên Cảnh Trường Hoành."
"Vị này là Công Tôn Khanh." Cảnh Trường Hồng chính là nam nhân lên tiếng đầu tiên, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Tiêu Y khá là khinh thường.
Nam nhân tên Công Tôn Khanh không nói nhiều, nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, như thanh kiếm sắc quét xung quanh, có thể nhìn ra được người này rất cảnh giác và cẩn thận.
Mị Phi không giới thiệu lão giả sau lưng. Lão khoanh tay đứng một bên như người hầu, cách biệt với đám người còn lại.
Dù là Mị Phi hay Cảnh Trường Hồng, Công Tôn Khanh, sau khi được giới thiệu tên đều đứng ngạo nghẽễ, toàn thân trên dưới tản mát ra khí tức ưu việt nồng đậm.
Cứ như thể tên của bọn họ có lai lịch lớn lắm ấy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Y nghe thấy.
Mi Phi, Cảnh Trường Hồng cái gì chứ, nàng chẳng quan tâm bằng một cái tên khác.
"Công Tôn Khanh?" Tiêu Y hơi nhăn mày nhắc lại, ánh mắt có vẻ khang khác.
Công Tôn Khanh lòng dạ sâu hơn, bình tĩnh nhìn Tiêu Y, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi biết ta?"
Tiêu Y lắc đầu: "Không biết."
Công Tôn Khanh càng nghỉ vấn hơn, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác hơn.
Mà Mị Phi thấy Tiêu Y nghe tên bọn họ xong chẳng tỏ thái độ gì thì nhịn không được mà hỏi: "Tiểu muội muội, muội không biết chúng ta thật à?"
"Các ngươi rất nổi tiếng sao?" Tiêu Y hỏi lại.
Mị Phi ngạc nhiên, Cảnh Trường Hồng, Công Tôn Khanh cũng ngạc nhiên.
Tiểu nha đầu này từ đâu tới?
Bọn họ không nổi danh vì cái tên của mình, mà là vì cái họ của mình.
Cảnh Trường Hồng hừ một tiếng: "Tiểu nha đầu, Phi cô nương là người Mị gia, ta là người Cảnh gia, Công Tôn huynh là người Công Tôn gia."
Tiêu Y cũng không ngốc đến mức không biết cái gì.
Trung Châu năm nhà ba phái như sấm bên tai.
Tiêu Y lập tức kịp phản ứng lại: "Nơi này là Trung Châu sao?"
"Các ngươi là năm nhà của Trung Châu sao?”
"Ha ha, coi như không ngu ngốc." Cảnh Trường Hồng càng thêm ngạo nghễ: "Không sai, ba người chúng ta tới từ năm nhà."
Năm nhà ba phái của Trung Châu đại danh đỉnh đỉnh, đây chính là chỗ dựa ưu việt cho mấy người Cảnh Trường hồng tự tin.
Ba người Mị phi còn tưởng báo tên của mình ra sẽ khiến cho Tiêu Y chấn kinh.
Bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này.
Ở Trung Châu có hàng ngàn hàng vạn môn phái, thế gia, nhưng có thể được xưng là mạnh nhất cũng chỉ có năm nhà, ba phái.
Thân là người của năm nhà, mấy người Mị Phi có tư cách kiêu ngạo, cũng có tư cách tự tin/.
Loại thanh niên như Tiêu Y đây vừa nhìn đã không biết không phải gia tộc lớn, người của đại môn phái báo ra thân phận của mình chắc chắn nàng sẽ phải cúi đầu xuống mà bái.
Nhưng bọn họ chỉ chờ được một câu của nàng thôi.
"A2"
Ba người Mị Phi hơi lộn xộn, vô số dấu chấm hỏi bay múa trên đầu bọn họ.
Thế này là sao?
Là biết thân phận của họ nhưng vẫn chưa rõ thân phận của họ thế nào à?
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng cho thấy Tiêu Y chẳng buồn để bọn họ trong lòng.
Tiêu Y cũng cố gạt ra một nụ cười với Mị Phi: "Mị đạo hữu, ngươi có thể chỉ cho ta phương hướng chính xác để có thể ra khỏi khu rừng này không?"
Tiêu Y có cảm giác không tốt lắm với Mị Phi, cho nên không gọi tỷ tỷ. Mị Phi nghe vậy, cảm nhận được thái độ xa cách ngàn dặm của Tiêu Y bèn mỉm cười chỉ hướng bên trái mình: "Hướng bên kia, đi thẳng, đại khái mấy ngày nữa có thể ra ngoài."
"Ngươi có thể thề không?" Tiêu Y không ngốc, thái độ của Cảnh Trường Hồng, Công Tôn Khanh hơi thay đổi không giấu được con mắt nàng
Trước mặt Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y không khác gì thỏ trắng, cái gì cũng không biết, ngây ngây ngô ngô.
Thực ra nàng rất thông minh.
Trước mặt hai vị sư huynh nàng có vẻ rất ngốc vì hai vị sư huynh kia quá kinh diễm rồi, thiên tài như nàng trước mặt bọn họ cũng chỉ có thể coi như kẻ ngốc thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận