Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2493: Chưởng môn sư huynh đối ta tốt nhất rồi (length: 6778)

Đối mặt việc Lữ Thiếu Khanh đuổi người, Đàm Linh, Thời Cơ, Thời Liêu ba người rất bất đắc dĩ.
Bọn họ cũng hiểu rõ, không có lợi ích, khó mà khiến Lữ Thiếu Khanh động tâm.
Nhưng, bọn họ lại không tài nào đưa ra được lợi ích gì.
Vị trí Thánh Chủ?
Vị trí Giới Chủ?
Những thứ này đối với người khác là lợi ích cực lớn, trong mắt Lữ Thiếu Khanh lại không đáng một xu, còn không bằng một viên linh thạch khiến hắn động lòng.
Lữ Thiếu Khanh thích nhất là linh thạch.
Ngày này qua ngày khác, thánh địa cũng không thể lấy đâu ra nhiều linh thạch hơn nữa.
Mấy năm liên tục chinh chiến, vật tư thánh địa tiêu hao quá lớn.
Không thể dùng linh thạch để mua chuộc Lữ Thiếu Khanh.
Tuy vậy, điểm này mấy người bọn họ đã bàn bạc, có cách đối phó.
Đàm Linh liếc nhìn Thời Cơ, Thời Cơ mỉm cười, "Công tử, thật sự không đi Độn Giới sao?"
"Không đi!"
Có linh thạch chưa chắc đã đi, huống chi là không có linh thạch.
Về phần sau một thời gian ngắn đi Độn Giới đòi nợ, đó là việc của hắn, không liên quan đến Ma giới.
Thời Cơ không để ý đến Lữ Thiếu Khanh, cười nhìn Thiều Thừa, "Tiền bối, chúng ta có thể ở lại Lăng Tiêu phái một thời gian không?"
"Không được!" Lữ Thiếu Khanh lập tức cự tuyệt, "Lăng Tiêu phái không chào đón các ngươi."
"Đi nhanh lên, không bao ăn bao ở."
Thấy Lữ Thiếu Khanh có chút lo lắng, Đàm Linh cười tươi nói, "Không ở cũng được, chúng ta cứ đóng trại ở Tề Châu này thôi."
"Không thuyết phục được ngươi, chúng ta cũng không còn mặt mũi trở về báo cáo."
Lữ Thiếu Khanh tức giận, chỉ vào Đàm Linh, "Đồ vô lại, ngươi đúng là một cô nàng vô lại."
"Ngươi là cô nương, sao da mặt lại dày vậy?"
Đàm Linh cười, mang theo vài phần đắc ý, "Ta cứ ở đây chờ ngươi đồng ý thôi."
"Ngươi còn đuổi chúng ta đi được chắc?"
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, "Nhân tộc không chào đón lũ Ma Tộc các ngươi, mau cút đi."
Mạnh Tiểu lên tiếng ủng hộ Lữ Thiếu Khanh, "Đúng đó, mặt dày, lũ Ma Tộc các ngươi không biết xấu hổ vậy sao?"
"Cứ dai như đỉa, không biết xấu hổ hả?"
Thiều Thừa vốn không đồng ý, lời này của Mạnh Tiểu ngược lại khiến ánh mắt ông trở nên nhu hòa, trên mặt lộ ra vài phần chần chừ.
Đàm Linh thấy vậy, lập tức nói với Thiều Thừa, "Tiền bối, các người đắc tội Độn Giới, đến lúc đó Độn Giới đến trả thù thì sao?"
Lữ Thiếu Khanh la lớn, "Ta mạnh như vậy, sợ chúng nó?"
"Ta còn chưa đi tìm chúng nó tính sổ, chúng nó dám tới tìm ta gây chuyện sao?"
"Không cần các ngươi lo."
Đàm Linh lại nói, "Ảnh hưởng của Độn Giới bây giờ đáng sợ lắm, chúng chỉ cần nói đối phó Lăng Tiêu phái của các ngươi là có thể tiến vào Độn Giới, ông nói xem Lăng Tiêu phái các người chịu được không?"
Thiều Thừa biến sắc, đến khi Lăng Tiêu phái trở thành mục tiêu bị cả thiên hạ tấn công, đối mặt với tu sĩ khắp thiên hạ, Lữ Thiếu Khanh mạnh đến mấy cũng không gánh nổi.
Có lúc, con người còn đáng sợ hơn cả quái vật.
Đàm Linh thừa thắng xông lên, "Có Ma Tộc chúng ta ở đây, cho dù Độn Giới có ý đó, cũng phải suy nghĩ một chút chứ?"
"Chúng ta nguyện ý kết minh hữu với Lăng Tiêu phái, cùng nhau tiến thoái."
Lữ Thiếu Khanh âm thầm nghiến răng, nhìn Đàm Linh cười tự tin, hắn dường như thấy được bóng dáng của Nhuế trưởng lão.
Một người phụ nữ tỉnh táo và mưu trí.
Lữ Thiếu Khanh có thể khẳng định, chiêu này là thủ đoạn của Nhuế trưởng lão.
Không thuyết phục được hắn, liền từ trưởng bối, sư môn của hắn mà tiếp cận.
Đến khi thuyết phục sư phụ, trưởng bối của hắn rồi, Lữ Thiếu Khanh còn có thể từ chối sao?
Hiện tại đã bắt đầu bước đầu tiên, trước ở lại Lăng Tiêu phái, sau đó từng bước thực hiện kế hoạch.
Thật là xảo quyệt!
Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu mình, đối với chiêu này, hắn dường như không có cách nào tốt hơn để đối phó.
Hắn chỉ có thể thuyết phục sư phụ của mình, "Sư phụ, người đừng nghe cô ta, chỉ là Độn Giới thôi, không đáng lo."
Thiều Thừa nhìn Đàm Linh, đã chìm vào suy tư, còn Lữ Thiếu Khanh, ông đã tự động bỏ qua.
Ông tính toán một hồi, thấy Đàm Linh nói có lý.
"Cô nương nói đúng."
Lăng Tiêu phái và Độn Giới đã không thể nào hòa giải.
So với Độn Giới, thực lực của Lăng Tiêu phái vẫn quá yếu.
Một khi Độn Giới muốn đối phó Lăng Tiêu phái, Lăng Tiêu phái có quá ít cách ứng phó.
Có thêm một minh hữu, liền thêm một phần sức mạnh.
Ma Tộc bên này rất không tệ.
Hơn nữa, hai cô nương Ma Tộc này, dáng người đầy đặn, xem tướng là mắn đẻ.
Đồ đệ hỗn trướng nếu làm cha, có lẽ tính tình sẽ thay đổi một chút.
Thiên Ngự phong vẫn còn thưa người, cảm thấy rất cô đơn.
Đồ đệ hỗn trướng sinh con, sẽ không đến làm phiền ta.
Xét cả tình lẫn lý, Thiều Thừa đều động lòng.
"Nếu cô nương không chê...."
Móa!
Sư phụ muốn làm gì?
Lữ Thiếu Khanh lập tức ngắt lời Thiều Thừa, "Sư phụ, người chỉ là một phong chủ, đừng tự quyết định, chuyện này người làm chủ được sao?"
"Là đệ tử Lăng Tiêu phái, nhất định phải nghe chưởng môn."
Chưởng môn sư huynh cùng ta cùng thế hệ, là một người hiền lành.
Yêu cầu của ta, huynh ấy chắc chắn không từ chối.
Chưởng môn sư huynh đối với ta tốt nhất rồi.
Lữ Thiếu Khanh tự tin cười một tiếng, nghênh ngang nói với Đàm Linh, "ngươi biết điều thì đi nhanh đi, nếu không chờ chưởng môn sư huynh ta đến, làm cho ngươi đầu tóc bù xù thì khó coi đấy."
"Cũng đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Đàm Linh nhìn quanh một lượt, tự tin cười, càng có dáng dấp của Nhuế trưởng lão, "Chưởng môn quý phái đâu?"
"Cô nương, đừng được voi đòi tiên nữa." Lữ Thiếu Khanh trợn mắt, "Lập tức cút, mau chóng cút đi, nơi này không chào đón người già như bà."
Sau một khắc, Hạng Ngọc Thần dẫn theo Doãn Kỳ xuất hiện, khách khí cười nói, "Cô nương, cô đang tìm ta sao?"
Ánh mắt của Hạng Ngọc Thần và Thiều Thừa không khác nhau là mấy, đều ôn hòa không giống một nam nhân.
Nhìn Hạng Ngọc Thần ôn tồn lễ độ, Đàm Linh nhìn lại Lữ Thiếu Khanh đang nghiến răng bên cạnh, nàng rất khó tin hai người họ lại cùng một môn phái.
Khác biệt quá lớn.
Lữ Thiếu Khanh thấy Hạng Ngọc Thần xuất hiện, lập tức nói, "Chưởng môn sư huynh, đuổi bọn họ đi, đuổi đi cho xa."
Đàm Linh hành lễ với Hạng Ngọc Thần, "Hạng chưởng môn, chúng tôi có thể đóng quân ở đây không?"
"Không thể!" Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng nói, "Nơi này không chào đón các ngươi...."
"Khụ khụ," Hạng Ngọc Thần ho khan hai tiếng, hắng giọng, cười nói, "Tự nhiên hoan nghênh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận