Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 383 - Tiền bối rất dễ tính



Chương 383: Tiền bối rất dễ tínhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHai chiếc phi chu một trước một sau xẹt qua chân trời, bay về phía thành Thiên Phỉ với tốc độ cao nhất.Thái Mân đứng ở đầu thuyền, không ngừng rót linh lực vào, làm phi chu tăng tốc.Nàng ta chỉ ước gì phi chu có thể thuấn di, lập tức chỗ của phụ thân mình.Sắc mặt Cố Quân Hào trắng bệch, gã bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi, qua một lúc lâu, gã mới thở dài một hơi, an ủi: "Sư muội, đừng lo, sư phụ sẽ không sao đâu.""Tiền bối thực lực kinh người, có tiền bối ra tay, sư phụ sẽ không có chuyện gì đâu."Lúc này, Cố Quân Hào không dám nói xấu Lữ Thiếu Khanh nữa.Bây giờ có cơ hội là gã nịnh nọt ngay.Chỉ mong sao những lời này truyền vào trong tai Lữ Thiếu Khanh.Tuy nói như thế, nhưng Thái Mân có nỗi lo riêng"Tiền bối không phải người tốt tính, ta lo phụ thân sẽ đắc tội với tiền bối."Cố Quân Hào không lo về việc này, gã khoát tay, tiếp tục nói tốt về Lữ Thiếu Khanh: "Yên tâm đi, tiền bối không phải người không phân rõ phải trái."Trong lòng Thái Mân châm chọc, bây giờ huynh lại cảm thấy hắn là người biết phải trái rồi hả?Thái Mân nhìn thoáng qua phi chu bay phía trước, suy nghĩ một chốc, tay phải quét qua, một tầng bình chướng dâng lên.Bây giờ, họ có nói chuyện gì cũng không lo người khác nghe thấy.Thái Mân nói nỗi lo của mình ra, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: "Tiền bối không phải người dễ nói chuyện.""Tính cách phụ thân mạnh mẽ, kiên cường bất khuất, không sợ cường quyền, dù cho đối mặt với Phàn Hà cũng chưa từng cúi đầu.""Ta chỉ sợ tiền bối và phụ thân cãi nhau, đến lúc đó chọc giận tiền bối, phụ thân sẽ gặp nguy hiểm."Cố Quân Hào há miệng thở dốc, lại không biết nói gìThái Mân nói không sai, sư phụ của gã đúng là người như vậyPhàn Hà đến tận cửa uy hiếp cũng không thể làm sư phụ cúi đầu.Lữ Thiếu Khanh cũng không phải người tốt gì, một lời không hợp là ra tay giết người, ngay cả Phàn Hà cũng bị giết.Gã chỉ nghị luận mất câu, đã bị bắt chẹt, phải giao nộp một trăm vạn viên linh thạch.Nếu sư phụ của mình đắc tội với Lữ Thiếu Khanh, chắc chắn sẽ rất khó giải quyết.Dưới tình huống trong lòng Thái Mân chất chồng lo lắng, nàng ta đi tới chỗ phụ thân.Sau khi tới nơi, nàng ta lại nhìn thấy phụ thân cung kính đứng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, hơi cúi người xuống, trên mặt mang nụ cười.Nhìn kiểu gì cũng thấy rất là nịnh nọt."Phụ thân, người, người không sao chứ?"Thái Mân nhanh chóng nhảy khỏi phi chu, căng thẳng hỏi phụ thân mình.Nàng ta hiểu phụ thân tự mình, nếu không phải phụ thân không có cách nào giải quyết được, phụ thân chắc chắn không bao giờ cầu cứu nữ nhi.Thái Khám nhìn thấy nữ nhi của mình đã đến, lặng lẽ đứng thẳng lên, có vẻ cương trực công chính, ông ta cười hòa ái: "Không sao, không có sao hết, chỉ là tiểu tặc mà thôi, không làm gì được ta.""Là ai?"Thái Mân phẫn nộ không thôi, sát khí một lần nữa hội tụ giữa lông mày, khí chất trên người thay đổi: "Ai dám ra tay với phụ thân?"Thái Khám liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, lại cười tiếp, vẫn là nụ cười từ ái kia: "Tiểu tặc mà thôi, không cần quan tâm, đã bị ta giải quyết rồi."Thái Mân quay sang cảm tạ Lữ Thiếu Khanh: "Cảm tạ tiền bối cứu viện."Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, hơi bực mình: "Sao lại thế này?""Phụ thân ngươi đã nói là ông ta giải quyết kẻ cắp rồi, chẳng liên quan gì tới ta.""Thân là nữ nhi, sao có thể không tin phụ thân mình?"Thái Mân ngớ ra, ngươi cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi chắc?Hay là ngươi nghĩ mắt ta mù, không nhìn thấy vết đất nứt cách đó không xa, không nhìn thấy dấu vết chiến đấu xung quanh?Cha ta làm gì có thực lực như vậy.Trong lòng Thái Khám thầm mắng một câu, vội vàng nói: “Mân Nhi, ta đã nói rồi, là ta giải quyết.""Chẳng lẽ ngay cả lời của phụ thân mà con cũng không tin hay sao?"Thái Mân khó hiểu hơn nữa, hai người các ngươi đang diễn vở gì?Sau đó Thái Khám tỏ lòng xin lỗi với Lữ Thiếu Khanh: "Công tử bớt giận, tiểu nữ không hiểu chuyện, mong công tử chớ trách."Lữ Thiếu Khanh khoát tay, nhảy lên phi chu, giọng nói vang lên trong không trung: "Cũng đừng có la mắng con trẻ, thôi, ta phải đi đây.""Vâng, công tử đi thong thả."Thái Khám thấy phi chu của Lữ Thiếu Khanh biến mất phía chân trời, mới bình tĩnh lại.Áp lực vô hình trên người biến mất, ông ta thở phào nhẹ nhõm một hơi.Thái Khám nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh đi mất, tự nói một câu: "Ta khổ quá mà."Ông ta rất muốn khóc một trận cho đã.Lúc này, Thái Mân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng ta đã sớm nhận ra sự khác thường của phụ thân mình."Phụ thân, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?""Là ai muốn đối phó với người?""Là người giết hết kẻ địch sao?"Thái Khám cũng không quay đầu lại, nhảy lên phi chu, hấp tấp nói: "Đi, mau đi thôi, trên đường về rồi nói."Phi chu bay lên trời, Thái Khám ngồi xếp bằng trên phi chu, trên mặt lộ ra vẻ xoắn xuýt.Không biết có nên nói hay không.Cuối cùng, ông ta thở dài một tiếng, nói với nữ nhi và đồ đệ của mình: "Các con có biết, người vừa nãy là ai không?"Ai?Thái Mân và Cố Quân Hào vểnh tai lên.Bọn họ rất tò mò về lai lịch của Lữ Thiếu Khanh.Nguyên Anh trẻ tuổi như vậy, lai lịch nhất định hết sức kinh người."Hắn ta tên là Lữ Thiếu Khanh."Vừa nãy, Thái Khám nghe thấy tiếng thét của Đỗ Tĩnh, nếu không ông ta cũng không đó là Lữ Thiếu Khanh, càng không thể có thể biết thân phận của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh? Thái Mân và Cố Quân Hào liếc nhau, nhận ra vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.Tuy mấy ngày nay Lữ Thiếu Khanh huênh hoang hơn xưa, thậm chí còn lộ mặt trong đại điển môn phái, nhưng cũng không nổi tiếng.Thái Khám dừng một phen, lại thở dài, bổ sung thân phận của Lữ Thiếu Khanh: "Hắn là sư đệ của Kế Ngôn."Sư đệ của Kế Ngôn, người của Lăng Tiêu Phái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận